“Quả nhiên là người do cô ta tìm đến, cũng là người của Thiên Đạo Minh.” 

 

 

Lý Quân nhìn người đàn ông với thái độ vênh váo kiêu ngạo trước mắt. 

 

Cảnh giới của đối phương là Nguyên Cương cảnh, sắp đến đỉnh phong, thảo nào kiêu ngạo như vậy. 

 

“Sư muội của ngươi không mời tự đến, ra tay với ta, ta còn đang tiếc chưa giết chết cô ta mà các ngươi còn dám xuất hiện.” 

 

“Vừa hay, hôm nay hai huynh muội các người cùng để lại đầu đi.” 

 

Giọng điệu của Lý Quân rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại mang theo sát khí. 

 

Lưu Khôn Phi nheo mắt lại, ánh mắt như lưỡi kiếm đánh giá Lý Quân, như thể muốn xỏ xuyên qua người anh. 

 

“Nhãi ranh, mày biết mày đang nói gì không? Kẻ dám ăn nói như vầy với tao đều đã biến thành một đống xương rồi.” 

 

“Vậy hả? Vậy ta muốn xem xem ai mới là người phải biến thành đống xương.” 

 

Thân thể Lý Quân hóa thành tàn ảnh, lao về phía Lưu Khôn Phi. 

 

Kình khí rít gào, gió to nổi lên. 

 

Đồng tử của Lưu Khôn Phi co rụt lại, không ngờ Lý Quân dám chủ động ra tay. 

 

Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào. 

 

Hắn ta bước lên một bước, tay nắm lại tung đấm về phía bàn tay của Lý Quân. 

 

“Ầm.’ 

 

Hai luồng năng lượng khủng bố va chạm trong không khí. 

 

“Đùng!” 

 

Thân thể của Lưu Khôn Phi bắn ngược ra sau, lùi hẳn 5-6 bước mới đứng vững được. 

 

Nhưng Lý Quân vẫn đứng ở vị trí vừa rồi của Lưu Khôn Phi, không hề di chuyển, vừa thấy đã biết thắng thua. 

 

Lúc này, Lưu Khôn Phi cảm thấy cánh tay tê dại. 

 

“Không thể nào! Tại sao thằng nhãi này lại mạnh hơn mình được.” 

 

Không cho hắn ta quá nhiều thời gian, Lý Quân lại xông lên, xòe năm ngón tay ra, đập mạnh xuống đầu hắn ta. 

 

Năm ngón tay như vuốt rồng, tạo nên gió xoáy, chỉ sợ cục sắt cũng bị dập nát. 

 

Chộp thẳng vào mặt, cho dù tu vi của Lưu Khôn Phi có cao thì cũng khó thoát chết. 

 

“Không ngờ tên này lại mạnh như vậy.” 

 

Lưu Khôn Phi bất chấp tất cả, trong tay lóe lên một tia sáng, một thanh đoản kiếm chém xuống người Lý Quân. 

 

Kiếm quang sắc bén, đây mới là đòn sát thủ của hắn ta, trước đó chỉ là thử. 

 

Nhưng ngay sau đó. 

 

“Rắc.” 

 

Mũi kiếm trong tay hắn ta bị Lý Quân bắt lấy. 

 

Tay không đỡ pháp khí. 

 

Lưu Khôn Phi không màng sợ hãi, một thanh đoản kiếm khác xuất hiện trên bàn tay còn lại, chém về phía cổ của Lý Quân. 

 

“Ầm.” 

 

Lý Quân chặn kiếm của đối phương lại, lùi về sau mấy bước. 

 

Trong lúc Lưu Khôn Phi đang định tấn công thì Lý Quân nở nụ cười lạnh lùng. 

 

“Qúa yếu, tiếp theo ta sẽ cho ngươi nếm thử thực lực chân chính của ta.” 

eyJpdiI6InNqeTYzZG5KNklWSG5DWUNsYnlZOFE9PSIsInZhbHVlIjoiekhUY0lodHBWbGZJWE4yUkxOU0NGcHEyU3VZS2RSNGNaOGR2TFR6RTFKakhHRGxYbXg0TUVnM3YxSlp2V2JWNyIsIm1hYyI6IjYwN2Q1ZTZmY2IxMWMzNDFjNDNlMjA5OWI0MmUyMTA1NGQ2MWE1YjMzZmFlZDgxMDFmMTc5OWFkNWMyODVmM2QifQ==
eyJpdiI6InlyV1ByYUNSdjY5TzRjdFZ2dkdQWkE9PSIsInZhbHVlIjoiWDZncE5JYmlmS1BLbUtRVkdQaHlmUGgwQmg3c1ozRElqNE9zMjZtOHd2UktZN0M5WEZYNzVRY1pDWU1oQWJJek5qamk3dkhMNmo0S1ZFVzBYbXpnMXBNSDVzc2xcL0FNcDFudEt1THBBVE9XQ0lkZUdKcmYrZU1HQUJ6TWliNjZsZmRIeVNLU3E3MmN3cDZzUkcwTjU4RHZWVitiXC9nVDdcL0xiSUpWSXlLaDVPZHF2M1BQeVNLZFJhUWF1M3VpUXJXTjBWZnFJblIxcWVoNE5jXC8xT0VxTU81QTJ4QmFmZ0k3XC84YktjdHgxRXF0ZWhNajJmQldFWnpQZmQ2WmpJWTBZV2VpQ0dUSlpQOThNMlwvd29Jc1pcL0c2UmFQMUkzTjVsXC9HTlBQRWZUZlNzTFRjYnlXZ1hnNUpQUFNWV2RGeEVON3dTYlZpTkU3K1VwVWVCNThYUEpDQmc9PSIsIm1hYyI6ImZlZTAyZDNjZjY3OWQwNjYxYjEyNmYwMzVmMTVhYjE3ODVlMGNkYTM2ZTg0NjY1Yzk3NjRiMzRmMmRhMzdhYzgifQ==

Ads
';
Advertisement
x