Ngay lúc này, Lý Thương trừng mắt nhìn Lý Quân đang đứng đó, ông ta không thể chấp nhận kết quả này.
Ông ta từ thế tục đến Loạn Thần Tông, được Đường Kiếm Thư thu làm đệ tử cuối cùng, nay lại được phong làm Đệ nhất Chân truyền nên vô cùng tự hào.
Trong lòng ông ta, Lý Quân chẳng qua là một đứa con bất hiếu, chỉ kế thừa một chút thiên phú của mình, có tư cách gì mà so sánh với ông ta?
Thế nhưng, sự xuất hiện của Lý Quân lúc này giống như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, dội thẳng vào đầu ông ta khiến ông ta tỉnh ngộ.
"Mình lại không bằng Lý Quân ư, sao có thể?"
Không chỉ Lý Thương mà cả Đường Kiếm Thư cùng rất nhiều người của Loạn Thần Tông đều không thể chấp nhận được kết quả này.
Trong mắt Đường Kiếm Thư, thiên phú của Lý Quân đã rất mạnh rồi, trước đây bọn họ vẫn luôn biết Lý Thương có một đứa con bất hiếu ở thế tục, nhưng chưa bao giờ để ý.
Thế nhưng bây giờ mới biết được, thiên phú của Lý Quân còn mạnh hơn cả cha anh là Lý Thương.
"Lý Quân, tao không tin thằng nghiệt chủng như mày lại có thiên phú mạnh hơn tao."
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Thương dứt khoát bay vút lên một lần nữa, kiếm Xích Long trong tay lại bùng phát ra từng trận hồng quang đầy uy lực.
Ngay cả nhiều người xem trận cũng không khỏi gật đầu.
Ở cảnh giới Chân Nguyên lại bùng phát ra sức mạnh gần như tiếp cận cảnh giới Nguyên Linh như thế, chứng tỏ Lý Thương thật sự rất mạnh.
Thế nhưng, đối mặt với một đòn cực kỳ sắc bén này, Lý Quân vẫn bình tĩnh như mây.
Đợi đến khi kiếm quang của Lý Thương chém xuống, anh mới không vội không vàng mà xòe năm ngón tay ra, một luồng kình khí vô hình xuất hiện từ hư không.
Mà một nhát kiếm này của Lý Thương tựa như chém vào một ngọn núi lớn vậy.
"Phá cho ta!"
Lý Thương gầm lên một tiếng.
Kiếm khí nổ tung, chân nguyên toàn thân dâng trào đến cực điểm, muốn phá tan kình khí do bàn tay Lý Quân tạo thành.
Nhưng Lý Quân lại bình tĩnh lạ thường, anh vẫn đứng yên tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban nãy.
Lúc này Lý Thương mới kinh hãi phát hiện, mặc cho mình dùng hết mọi thủ đoạn, kình khí do Lý Quân tạo thành vẫn không hề lay chuyển.
Ông ta giống như một con kiến muốn lay chuyển ngọn núi lớn.
"Ầm ầm."
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Thương lại bị kình khí của Lý Quân làm chấn động, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, một lần nữa rơi xuống đài cao.
Sắc mặt của Lý Quân vẫn không đổi, nói: "Lý Thương, bây giờ ông đã biết khoảng cách giữa tôi và ông chưa?"
"Sao có thể."
Bàn tay đang cầm kiếm Xích Long của Lý Thương không ngừng run rẩy, cả người trở nên thất thần, dường như linh hồn đã bị rút cạn.
Đứa con trời đánh mà ông ta luôn coi thường lại mạnh mẽ đến mức ông ta chỉ có thể ngẩng nhìn.
Niềm kiêu hãnh, sự tự hào, sự tự tin của ông ta, giờ phút này đã bị Lý Quân vô tình đạp nát.
Những người xung quanh cũng chìm vào sự khiếp sợ, từng người nhìn về phía Lý Quân với ánh mắt phức tạp.
Thiên phú của Lý Thương đã kinh người, nhưng so với Lý Quân thì quả thực một trời một vực.
Ai cũng nhìn ra, Lý Thương hoàn toàn không phải đối thủ của Lý Quân, đặc biệt là những người của nhà họ Vân, đồng tử của bọn họ càng co lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất