“Tôi nghe chị Hàn Yên nói anh đến từ thế tục, vì vậy tôi đã tiến cử anh cho gia chủ để anh gia nhập nhà họ Vân, trở thành một phần của nhà họ Vân. Có sự bảo vệ của nhà họ Vân, cộng thêm thiên phú của anh, tôi tin chẳng mấy chốc anh sẽ trở nên nổi tiếng khắp Di Tích Cấm.”
“Sao, anh đã cứu tôi một mạng, tôi giúp anh gia nhập nhà họ Vân, như vậy chúng ta coi như hòa nhau.”
Vân Hàn Khinh cứ tưởng tiết lộ tin tức này cho Lý Quân thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích.
Ai ngờ Lý Quân lại tỏ ra cực kỳ thờ ơ.
“Ai nói tôi muốn gia nhập nhà họ Vân? Tôi cứu cô vì lệnh bài mà Vân Hàn Yên cho tôi. Còn việc tôi đến từ thế tục thì sao, ai quy định tiến vào Di Tích Cấm thì bắt buộc phải dựa vào một thế lực nào đó?”
“Tôi chưa từng có ý định gia nhập bất kỳ thế lực nào, bởi vì bản thân tôi là thế lực mạnh nhất.”
Giọng nói của Lý Quân lộ ra sự kiêu ngạo, tự tin như chúa tể vậy.
Vân Hàn Khinh trợn tròn mắt, sắc mặt cổ quái.
Cô thật sự không ngờ Lý Quân lại ngông như thế, không chỉ từ chối gia nhập nhà họ Vân, còn nói bản thân là thế lực mạnh nhất.
Một người đến từ thế tục như anh ta có tư cách gì nói câu đấu?
Chưa nói đến những thế lực siêu cấp trong Di Tích Cấm, dù chỉ là thế lực bình thường, muốn thành lập cũng phải trải qua vô số nỗ lực.
“Lý Quân, tôi biết anh quật khởi từ thế tục, có thể có được thực lực như hiện tại thì anh cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Nhưng anh không biết gì về Di Tích Cấm, cũng chả hiểu gì về các thế lực ở đây…”
Vân Hàn Khinh còn chưa nói xong đã bị Lý Quân lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi muốn tu luyện, đừng làm phiền tôi.”
Nói xong, chỉ ra ngoài cửa.
“Tốt, tốt lắm…”
Vân Hàn Khinh bị chọc tức, xoay người định rời khỏi phòng Lý Quân.
Nhưng vừa mở cửa ra thì một giọng nói truyền vào.
“Mày là cái thá gì mà dám kiêu ngạo như vậy, dám từ chối lời mời của nhà họ Vân.”
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc này đang nhìn Lý Quân với ánh mắt đầy tức giận.
“Lập Hiên, sao emcũng đến đây?”
Vân Hàn Khinh thấy Vân Lập Hiên thì vội hỏi.
“Là như thế này, chị nói muốn đến chào hỏi anh ta, vì vậy tôi và chị Hàn Yên cũng muốn đến gặp một lần, không ngờ lại trùng hợp nghe thấy lời nói kiêu ngạo của tên đó.”
Vân Lập Hiên tức giận nói.
Lúc này Lý Quân chú ý đến một bóng hình quen thuộc phía sau Vân Lập Hiên, người này chính là Vân Hàn Yên mà anh từng gặp ở di tích Luyện Khí Sĩ.
Hiển nhiên Vân Hàn Yên cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Cô cười nói: “Lý Quân, Hàn Khinh cũng có ý tốt.”
“Tôi biết, nhưng tôi không cần.”
“Tên khốn, thái độ gì đấy.”
Vân Lập Hiên tỏ ra khó chịu, một tên đến từ thế tục mà lại dám ngông cuồng như thế khiến hắn ta giận sôi máu.
Hắn ta bước lên một bước, khí thế bùng cháy, đánh về phía Lý Quân.
“Không biết tự lượng sức.”
Lý Quân lạnh lùng nói.
Ngay sau đó anh hóa thành tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện trước mặt Vân Lập Hiên.
“Ầm!”
Tung ra một chưởng.
Vân Lập Hiên bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh lên lan can hành lang.
Đồng thời, một chưởng của Lý Quân cuốn theo gió to khiến hai chị em Vân Hàn Yên, Vân Hàn Khinh cũng phải lùi về sau đến tận ra ngoài cửa.
“Mấy người dỏng tai lên mà nghe, thu lại cái thái độ kiêu ngạo trịch thượng của đám người Di Tích Cấm mấy người đi, nếu không tôi sẽ khiến mấy người phải hối hận.”
Nói xong.
“Ầm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất