Sự xuất hiện của Lý Quân đã đẩy bầu không khí trên đỉnh núi lên cao trào.  

 

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, hàng vạn người chăm chú nhìn theo.  

 

Lý Quân lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng ở vị trí hoàng thất – Diệp Kình Thiên.  

 

Không cần ai giới thiệu cũng có thể đoán ra thân phận của đối phương, cường giả đứng đầu Long quốc.  

 

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Quân, Diệp Kình Thiên tỏ vẻ thờ ơ.  

 

Nếu không phải vì Hồng Kiếm Minh trở về, ông ta đã ra tay giết chết Lý Quân từ lâu.  

 

Lý Quân giết chết cháu trai của Diệp Kình Thiên thì làm sao ông ta có ấn tượng tốt với hắn được?  

 

Nhiều người chưa từng gặp Lý Quân đều tỏ ra kinh ngạc.  

 

Bởi vì Lý Quân quá trẻ.  

 

Ở tuổi hơn hai mươi đã có thể lên võ đài quyết đấu với một siêu cường giả như Hồng Kiếm Minh, đây đích thực là một truyền kỳ.  

 

Khi Lý Quân bước lên võ đài, Hồng Kiếm Minh mới mở mắt, ánh mắt sắc lạnh của lão ta nhìn thẳng về phía Lý Quân.  

 

Hai người chạm mặt từ xa.  

 

“Cháu trai Hồng Thánh Vân và con trai Hồng Lưu Vân của tôi đều chết dưới tay cậu, Lý Quân, cậu thật dám đến đây.”  

 

“Có gì mà không dám? Tôi giết ông xong, một nhà ba người các ông có thể đoàn tụ rồi.”  

 

Lời nói này đã khiến xung quanh náo động.  

 

Dù biết Lý Quân và Hồng Kiếm Minh kẻ thù không đội trời chung, nhưng việc Lý Quân thẳng thừng tuyên chiến vẫn khiến người ta phải khiếp sợ.  

 

Dưới võ đài, lúc này hai mẹ con Phó Hồng và Nam Cung Tuyết mới hoàn hồn.  

 

“Đúng là Lý Quân! Sao cậu ta lại có tư cách quyết đấu với Hồng Kiếm Minh?”  

 

Giọng nói sắc bén của Phó Hồng vang lên, thậm chí có hơi mất bình tĩnh.  

 

Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.  

 

Triệu Bằng sợ đến tái mặt.  

 

“Bà nói gì?”  

 

Ngay lúc này, một giọng nói như sấm vang lên.  

 

Tô Vạn Lý lạnh lùng nhìn sang.  

 

Vì chú của Triệu Bằng thuộc Chiến bộ Trung Vực nên vị trí mà họ đang đứng là khu vực của Trung Vực. Lời nói của Phó Hồng vừa hay bị Tô Vạn Lý nghe thấy.  

 

Tâm trạng Tô Vạn Lý vốn đã không tốt, Lý Quân rất có thể sẽ chết trên võ đài, vậy mà người phụ nữ này lại dám nói ra những lời như vậy.  

 

Cảm nhận được sự tức giận của Tô Vạn Lý, Triệu Bằng sợ đến mặt mũi trắng bệch.  

 

“Bịch” Trần Bằng trực tiếp quỳ xuống.  

 

“Xin Đại trưởng lão tha tội! Bạn của tôi nói năng tùy tiện, không phải cố ý.”  

 

“Hừ!”  

 

Tô Vạn Lý hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn đi chỗ khác.  

 

Vừa rồi, Phó Hồng cảm nhận được một luồng sát ý đang bao phủ lấy mình, trái tim như muốn nổ tung.  

 

Lưng bà ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.  

 

Triệu Bằng thở phào nhẹ nhõm: “Dì Phó, không thể nói mò như vậy! Lý Quân và Đại trưởng lão Chiến bộ Trung Vực là bạn bè thân thiết. Dì nói vậy không chỉ hại chính mình mà còn liên lụy tới cả gia tộc họ Triệu chúng ta!”  

 

Trên võ đài, một thành viên hoàng thất lên tiếng.  

 

“Giải quyết ân oán trên võ đài, đây là quy tắc do Nhân Vương đời trước đặt ra. Hôm nay võ đài được mở lại, để đảm bảo tính công bằng, trọng tài sẽ do cao thủ đứng đầu hoàng thất – Diệp Kình Thiên đảm nhiệm.”  

 

Sau khi tuyên bố, Diệp Kình Thiên bước ra chắp tay với đám đông.  

eyJpdiI6ImtNUmxOREZcL1wvS3VJWlZiVzh3M0p5QT09IiwidmFsdWUiOiJlVkJYZzBzT2RzRnpobkdUWVE0Q296NFA4bmU1MzhhMkZ6eWlyY1dzam16N1cyZVQrTGVcL2FZZG5nWWRLOXA2MCIsIm1hYyI6ImZmZGE1NDA3NjJhMjI4NzcyODdhY2YxOTk2OGUxNzgyYTkzOGQ2Y2MyZTc0MjA1YjdhN2JiOWMwOGU5ZDI1ZTgifQ==
eyJpdiI6ImFIQjh1UGlrTWRTSnprTVQ2S01Xb1E9PSIsInZhbHVlIjoiRnczMXBUZ3I1QUpuUjBhcStONEE2UGZEZlpWbUoxQzlIXC80bElqWHVSM1wvZ3JqZXZcL3VtRytoWkFEK2RYZ040eDlweEQraXVSSDVna3RQOFgwaXJ1UlBRQTJhWXNIeGhzSmIwalhYSjZjdlByTG5EckJVOVY3VlNlelZnSnR3czJUQk90eUFzeVFWcUo3WDVHWnBHamsxeXg0Mm9uMUVsc1BSWkRZMkRPaFpzclNEbHlhU0MzV3FWemIyY3RHSzdcL29udWtOck9cL1pibVJyanJsMGdXdjF3eFJ2WVFzaTQ3algrN2YrWFJYV3pOaUpyUTBjakpNRlplSDBvckJSXC9mK0x2bklYTWdCTklCWmZqbkxnRDRDRGNMbnNwS2hRUER5dUZuS042TW5WV3c9IiwibWFjIjoiY2RkMWU0ZTJkOGM0Y2Q3NTRkZmI1YjdkMjVlMzMxN2M1N2RjYmM0MjZiNmY2YjcyMGYyYmMwY2FmZjQyZDNjMCJ9

“Hai vị, còn một phút nữa là đến giờ Ngọ, xin hãy chuẩn bị.” 

Ads
';
Advertisement
x