Cô vợ mù: Ly hôn, anh không đồng ý (full) – Bạch Hoài An – Hoắc Tùng Quân – Truyện tác giả: Gia Gia

Ads

Chương 448: Không quan tâm anh ta nữa

Trong buổi đấu giá, Ngô Thành Nam bị lời của Triệu Khôi Vĩ làm phân tâm, sau đó chần chừ không dám ra giá, không xác định được giá cuối cùng của Hoắc Kỳ là bao nhiêu, vả lại tiền vốn của anh ta cũng không nhiều nữa, cuối cùng anh ta đã thua cuộc trong trò chơi tâm lý quyết liệt.

Giá cuối cùng của Hoắc Kỳ cũng không vượt quá ba trăm hai lăm triệu đô.

Ngô Thành Nam thua thảm hại.

Triệu Khôi Vĩ dẫn người từ hội trường đi ra, vì Hoắc Kỳ giành được khu đất nên có một số thủ tục phải làm, để lỡ mất một vài chiêu trò. Vốn tưởng rằng người của các công ty khác đã đi hết rồi, không ngờ lại thấy Ngô Thành Nam còn đứng ở cửa.

Vẻ mặt anh ta sững sờ như đang hoài nghi cuộc đời.

Trong ánh mắt Triệu Khôi Vĩ lộ ra vẻ lạnh lùng, cười đi về phía anh ta: “Ai da, Tổng giám đốc Ngô, anh vẫn chưa đi à?”

Câu này khiến Ngô Thành Nam dứt ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn thấy Triệu Khối Vĩ, sắc mặt anh ta lập tức u ám lại, không cho anh ấy một vẻ mặt tốt, ngay cả che giấu cũng lười che giấu.

Triệu Khôi Vĩ giống như không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, cảm thán nói: “Vừa rồi còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Ngô nể mặt nhẹ tay, nhường khu đất cho Hoắc Kỳ chúng tôi. Tôi còn tưởng với tính cách của Tổng giám đốc Ngô sẽ lên giả hết cỡ, không ngờ Tổng giám đốc Ngô lại tốt bụng như vậy, cảm ơn nhé”.

Ngô Thành Nam nghe xong lời này, ánh mắt vừa phức tạp vừa khó chịu.

Lúc anh ta ở trong hội trường bị lời của Triệu Khôi Vĩ làm cho kinh sợ, quả thật có nghĩ tới việc nâng đến giá giới hạn, để cho Hoắc Kỳ lãng phí tiền bạc. Thế nhưng thái độ của Triệu Khôi Vĩ làm cho anh ta không đoán được.

Anh ta không chắc chắn có phải Hoắc Kỳ bắt buộc phải có được khu đất này hay không, cũng không dám chắc sau khi nâng giá lên cao, Hoắc Kỳ sẽ không từ bỏ đấu giá, đến lúc đó anh ta không biết lấy đâu ra tiền, ông cụ cũng không ủng hộ, vậy người mất mặt lại biến thành anh ta.

Hoắc Tùng Quân chưa bao giờ là người xuất chiều theo lẽ thường, Ngô Thành Nam sợ mình bị mưu tính ngược lại, giống như chuyện của Diệp Văn Bình vậy.

Cho nên cân nhắc lợi hại, Ngô Thành Nam chọn từ bỏ.

Anh ta nín nhịn một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Khôi Vĩ: “Dự toán ban đầu của Hoắc Kỳ cho khu đất này là bao nhiêu?”

Đất đã về tay, Triệu Khôi Vĩ cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Chẳng phải Tổng giám đốc Ngô đã xem bản kế hoạch của chúng tôi rồi sao, trên dưới ba trăm triệu đô. Nhờ anh ra tay nể mặt, chúng tôi mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Tổng giám đốc Hoắc giao phó”.

Ngô Thành Nam ngậm một cục tức trong lòng, cảm giác mình sắp bị nhồi máu cơ tim đến nơi rồi: “Có nghĩa là, bản kế hoạch trong tay tôi thực ra lại là thật?”.

Triệu Khôi Vĩ không phủ nhận mà chỉ cười: “Giá quy định là thật, nhưng mà quả thật Diệp Văn Bình bị chúng tôi dụ ngược lại”

Anh ấy nói xong, nhìn ánh mắt kinh ngạc và hối hận của Ngô Thành Nam, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Ngô, trước khi vào hội trường anh có nói muốn nhìn chúng tôi khóc đi ra, e rằng không thể như ý nguyện của anh được rồi”.

Vừa dứt lời, nhân viên bên cạnh đưa cho Triệu Khôi Vĩ một thứ, Triệu Khôi Vĩ cầm lấy đặt vào tay Ngô Thành Nam, cười nói: “Nhưng mà anh có thể soi vào gương khóc thử xem, với trang phục và tinh thần hôm nay của Tổng giám đốc Ngô, khóc lên chắc sẽ rất đẹp đấy”.

Nói xong không đợi Ngô Thành Nam trả lời, anh ấy lập tức dẫn người đi khỏi, bóng lưng lộ ra vẻ hưng phấn.

Ngô Thành Nam tức đến run người, nhìn cái gương nhỏ trong tay, anh ta ném mạnh xuống đất.

Cái gương lập tức vỡ tan thành, những mảnh vụn tung tóe đầy đất.

Mà lại đúng lúc đó, có người quát sau lưng anh ta: “Cái anh này, đây là nơi công cộng, có thể có ý thức một chút không, con người nhưng hành xử không bằng con vật, chẳng lẽ không biết không được vứt rác bừa bãi sao?”

Mắt Ngô Thành Nam đỏ ngầu, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn thấy người đang gào lên với anh ta là nhân viên vệ sinh của hội trường.

Nhân viên vệ sinh thấy ánh mắt anh ta không thiện chí, giọng nói nhỏ lại hơn nhiều, thế nhưng vẫn càu nhàu như trước: "Bản thân làm chuyện sai còn hù dọa người ta làm gì, không biết vụn thủy tinh rất khó dọn dẹp hay sao? Chỉ biết gây thêm phiền phức cho chúng tôi.”

Ngô Thành Nam cũng lười đôi co với nhân viên vệ sinh, lạnh mặt ngồi lên xe của nhà họ Ngô.

Tài xế thấy sắc mặt anh ta không tốt, cũng không dám phát ra âm thanh gì quá lớn, chỉ yếu ớt hỏi: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ngô Thành Nam ngồi ở phía sau, im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Về nhà trước.”

Trước lúc ra khỏi nhà, anh ta vì chuyện đấu giá mà gây ra mâu thuẫn với ông cụ, bây giờ trong lòng có phần hối hận, vẫn nên quay về nhận lỗi với ông cụ, xoa dịu cơn tức của ông cụ trước, tránh cho tức giận chồng chất, tạo thành mâu thuẫn không thể hóa giải.

Tài xế nghe theo chỉ đạo của anh ta, lái xe về nhà họ Ngô.

Áp suất không khí bên người Ngô Thành Nam quá thấp, tài xế và anh ta trong không gian chật hẹp trong xe đều cảm thấy không thể thở nổi, cho nên xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà.

Sau khi Ngô Thành Nam xuống xe, tài xế mới thở dài một hơi.

Trong đầu Ngô Thành Nam rối tinh rối mù, hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của mình. Anh ta đi vào phòng khách, vừa định chuẩn bị đi tìm ông cụ thì thấy ông từ phòng làm việc bước ra.

Ông cụ thay một bộ quần áo để ra ngoài, sửa soạn vô cùng chỉnh tề, khuôn mặt không một biểu cảm, trên khuôn mặt già nua là vẻ nghiêm túc.

Ngô Thành Nam ở đằng sau căng thẳng, vốn dĩ trên đường đã nghĩ xong lý do giải thích, nhưng khi nhìn thấy ông cụ, lại làm thế nào cũng không nói nên lời.

Anh ta nghĩ sẽ nhận sai trước, sau đó nói đấu giá thất bại, bày ra dáng vẻ ủ rũ, sau đó đổ hết mọi chuyện cho vết thương ở chân, tự trách mình là kẻ vô dụng, khơi gợi lòng thương xót của ông cụ.

Sau khi chuẩn bị tốt công tác tư tưởng, anh ta cụp mi, mở lời: “Ông nội, cháu..”

Kết quả là ông cụ vòng qua anh ta rồi đi ra cửa, không thèm liếc nhìn anh ta một cái.

Ngô Thành Nam cuống quýt, anh ta chưa từng thấy ông cụ như vậy bao giờ.

Anh ta vào nhà họ Ngô từ lúc tám tuổi, được ông cụ dạy dỗ nhiều năm như vậy, anh ta đã nhìn thấy đủ dáng vẻ của ông cụ, nghiêm túc, tức giận, đau lòng, hiền từ, hận rèn sắt không thành thép, thế nhưng chỉ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ.

Giống như hoàn toàn thất vọng, nản lòng thoái chí với anh ta.

Anh ta sợ hãi, vội vàng đuổi theo sau ông cụ, ánh mắt khóa chặt ông cụ, giọng nói còn hơi run rẩy: "Ông nội, cháu... cháu sai rồi, cháu không nên không nghe lời khuyên can của ông, sau này cháu không bao giờ tái phạm nữa, nhất định sẽ ngoan ngoãn.”

Còn chưa nói xong, ông cụ Ngô bất chợt dừng bước, đôi mắt vẩn đục mang theo vẻ nghiêm túc nhìn anh ta: “Ngô Thành Nam, cháu đã trưởng thành rồi, lúc trước đã nói muốn tự mình làm chủ cuộc sống của mình, không thích ông già này nhúng tay vào. Cháu đã yêu cầu như thế, đương nhiên ông sẽ làm như cháu mong muốn.”

Khóe miệng ông hạ xuống, lưng cũng còng hơn rất nhiều, ông cụ nghiêm nghị cao ngạo, nhanh nhẹn trước kia dường như đã biến mất, thoạt nhìn già nua hơn rất nhiều, ông đã thực sự là một cụ già tuổi xế chiều rồi.

“Ông không muốn ép cháu phải trốn khỏi nhà họ Ngô giống như bố cháu. Ông đã già rồi, mất đi một đứa con trai, không muốn mất thêm một đứa cháu nữa”

Ông nói xong thì quay đầu, chống gậy, chậm rãi rời khỏi phòng khách.

Chân Ngô Thành Nam như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn ông cụ, nỗi hoảng hốt trong lòng càng cuộn trào thêm.

Ông cụ định không quan tâm đến anh ta nữa?

Trước đây ông cụ quản thúc anh ta, ra đủ loại quy định cho anh ta, bắt anh ta không được làm cái này, không được làm cái kia. Lúc đó trong lòng anh ta thường oán trách và tức giận.

Thế nhưng bây giờ ông cụ hoàn toàn mặc kệ anh ta, để anh ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà trong lòng anh ta không hề vui vẻ chút nào, chỉ có hoang mang vô tận.

Anh ta có chấp niệm với tài sản của nhà họ Ngô, không thể nào từ bỏ tất cả tài sản, từ bỏ tất cả địa vị danh lợi để rời khỏi như cậu cả nhà họ Ngô, ông cụ hoàn toàn không cần lo anh ta sẽ rời khỏi nhà họ Ngô.

Ngô Thành Nam siết chặt nắm tay, khóe mắt ửng đỏ.

Anh ta vẫn muốn được ông cụ Ngô quản lý, cho dù bị chửi, bị giáo huấn cũng đều được, anh ta không muốn ông cụ không thèm nhìn mình như vừa nãy.

“Mình phải nghĩ cách, nhất định có thể nghĩ ra cách... Sắc mặt Ngô Thành Nam hoảng loạn, tự lẩm bẩm.

Anh ta phải nghĩ ra cách để ông cụ nguôi giận, để ông ấy tha thứ cho mình. Ông cụ Ngô giống như một ngọn núi lớn trong lòng Ngô Thành Nam, có ông trấn giữ, cho dù anh ta làm càn như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không cần lo lắng.

Thế nhưng nếu như không có ngọn núi lớn đó, dù Ngô Thành Nam có thể tự do làm chuyện mình muốn làm thì trong lòng đều phải lo trước tính sau.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement