Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Phương Bách luôn cảm thấy nhỏ bạn thân này của mình thật ngốc nghếch. Lúc trước thì ngu ngốc gả cho Diệp Sâm, sau này lại bị người ta bỏ rơi trong ngỡ ngàng bật ngửa. Người ly hôn thì nhiều vô kể, nhưng hiếm có người nào lại làm ra một màn giả chết như cô. 

Vì lý do này mà cô thậm chí còn đặc biệt viết một cuốn tiểu thuyết ngược luyến dựa trên câu chuyện của hai người bọn họ. Chỉ có điều tiểu thuyết tự mình viết ấy lại chẳng thể nào thú vị bằng hai người họ. 

Màn kịch giả chết trốn chạy kiểu này, cô xem ra có chút hơi lố, cô cũng 

 

không chắc rằng liệu độc giả của mình có thể tiếp nhận được loại tình tiết như này hay không. 

"Có phải hai người tụi con có rất nhiều bí mật mà mẹ con không biết có đúng không? Lúc trước ở nước ngoài có người đã chủ động giúp hai đứa con lấp liếm, đúng chưa? 

Nghe Phương Bách nói vậy Mộc Miên Miên hiển nhiên bị dọa một trận chết khiếp. Cô bé nghĩ một bà dì không có gì quá đặc biệt như này phải kém 

thông minh một chút mới đúng chứ. 

Kết quả lại không ngờ rằng, chẳng những đoán được hai đứa muốn làm gì, mà còn đoán được những chuyện trước kia của hai đứa là chuyện gì. 

"Dì à, tại vì con thấy mẹ bây giờ có thể đang gặp chút khó khăn, nếu không thì cũng sẽ không giao hai đứa con cho dì được. Lúc con ở nước ngoài, cho dù là phiền cha nuôi chăm sóc hai đứa con, nhưng cũng không thể sống ở đó mãi được. 

Nhìn thấy em gái xuống nước, Mộc Thiên Hạo cũng chủ động nhượng bộ với Phương Bách. 

Phương Bách cũng biết nếu không phải xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, Mộc Vân cũng sẽ không thể đột nhiên lâu như vậy lại liên lạc với mình, liền đem hai đứa nhỏ đến nhà mình ở. 

Mặc dù nghề nghiệp hiện tại của cô là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, nhưng gia cảnh của cô cũng không phải dạng tầm thường. Bởi vì cô là con gái út trong nhà, thế nên kế hoạch tương lai của cô hoàn toàn dựa vào nguyện vọng của bản thân, gia đình cô hoàn toàn ủng hộ. 

"Không cần phải quá lo lắng, chắc cũng không phải là khó khăn lớn gì. Nếu như thật sự có chuyện nghiêm trọng, mẹ chắc cũng đã trực tiếp mang hai đứa con đi trốn rồi." 

"Đợi đã, tụi con ở nước ngoài còn có cha nuôi, tính cách như thế nào? Có đẹp trai không?" 

Hai anh em bốn mắt nhìn nhau, gật đầu chắc nịch, ca ngợi Thẩm Tự Thanh trên trời dưới đất, quả thực là một người tuyệt đỉnh trên thế gian. "Thật đó, cha nuôi con là người cực kì tốt, còn lại vô cùng ấm áp dịu dàng nữa. Mấy bác sĩ y tá trong bệnh viện cha làm việc, dù cho già trẻ lớn bé gì cũng đều vô cùng thích cha." 

"Hửm? Lại còn là một bác sĩ, kiểu nghề nghiệp có tính chất cấm dục 

như này thật là quá thảm, hai đứa tụi con có nghĩ đến việc để anh ta không làm cha nuôi nữa, trở thành cha hợp pháp của tụi con hay chưa?" 

Hai đứa nhóc này vốn định lợi dụng cha nuôi để trêu chọc Phương Bách, đến lúc đó cả hai tâm đầu ý hợp, cũng tốt hơn là để Phương Bách theo phe của mình hoàn toàn, ai mà dè đâu rõ ràng điều mà dì ấy đang nghĩ lại là làm mối cho người khác. 

"Dì nói từ nãy tới giờ, hóa ra là để làm mối cho mẹ và cha nuôi à. Vậy thì thôi dì đừng nghĩ tới nữa, hai người bọn họ quen biết nhau cũng lâu rồi, nếu có thể thì chắc chắn đã sớm bên nhau rồi." 

Nếu như nói trên thế giới này ai là người lo lắng nhất cho Mộc Vân, trong số người đó nhất định sẽ có Phương Bách, cô thực sự luôn thay Mộc Vân suy nghĩ về mọi thứ. 

Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, Mộc Vân cũng còn rất trẻ. Dựa vào đâu lại vì một tên khốn kiếp như Diệp Sâm phải cô đơn lẻ bóng một mình chú? 

Kết quả vừa nhìn thấy chút hy vọng le lói đã bị cô nương nhỏ này tàn nhẫn dập tắt, cô làm sao lại biết được bên cạnh Mộc Vân còn có một người đàn ông quen biết đã rất lâu như vậy. 

"Dọn dẹp bàn ăn đi, chuẩn bị ăn tối. 

Mộc Vân lên tiếng ra lệnh, hai đứa nhỏ mỗi người một việc liền nhanh chóng đi làm. Mộc Miên Miên đi dọn bàn ăn, còn Mộc Thiên Hào vào bếp lấy bát đũa cho bốn người họ. 

"Được huấn luyện chuyên nghiệp vậy à? Hai ngày nay cũng không thấy tụi con giúp dì làm gì cả." 

"Dì à dì lấy bát đũa cũng cần tụi con phải giúp nữa sao? Mỗi ngày đều đặt ngoài, cũng không cần phải bài bản đến vậy." 

Mộc Vân bây giờ không có chút lo lắng gì về việc Phương Bách chăm sóc 

cho con trai và con gái mình, điều mà cô lo lắng bây giờ chính là hy vọng Phương Bách sẽ không bị hai đứa nhỏ này ức hiếp quá đáng. 

Nhìn thấy hai đứa nhóc này luôn tay luôn chân, Phương Bách làm sao có thể ngồi không trên ghế được? Cô cũng phải đứng dậy giúp Mộc Vân bày đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn. 

"Lợi hại thật đó, vừa mới ngửi thấy mùi đồ ăn liền không dám tin luôn. Nhìn món ăn như này, đoán chắc là ngon dữ lắm đây." 

Lúc trước Mộc Vân đã phải chịu không ít cực khổ để luyện tay nghề nấu nướng, khoảng thời gian vừa ra nước ngoài sống thực sự cô không có chút hứng thú gì với đồ Tây, nhưng vì vẫn đang cho con bú, không thể không cân nhắc đến chất lượng dinh dưỡng của mình. 

Mặc dù Thẩm Tự Thanh đã mời đầu bếp làm món Trung Quốc cho cô, nhưng họ đều là những đầu bếp người Trung lớn lên ở nước ngoài, những món ăn Trung Quốc mà họ nấu đã không còn thân quen với Mộc Vân. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đành tự mình từng bước học nấu. 

"Thích thì ăn nhiều một chút, thời gian này chắc là phải phiền cậu nhiều rồi, nhưng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết những chuyện ở đây." 

Phương Bách nhìn hai đứa trẻ cũng không nói gì nhiều, trong lòng cô đã có đối tượng hoài nghi, dự cảm thấy lại có liên quan gì với cái tên Diệp Sâm nữa đây rồi, người khác cũng không đến nỗi khiến Mộc Vân phải đề phòng đến vậy. 

"Khách sáo cái gì chứ. Tôi rất thích hai đứa nhỏ này, nếu như cậu thực sự không yên tâm, thì cứ thương lượng với hai cục cưng này một chút, để hai đứa này nhận tôi làm mẹ nuôi, đảm bảo tôi sẽ chăm sóc chúng như con ruột của mình." 

Mộc Vân đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý chuyện như vậy. Chỉ là 

nếu như hai đứa nhóc này tự mình đồng ý thì được. Mà hai đứa nhóc này lại không có chút gì gọi là khiêm nhường với Phương Bách, sớm đã liệt cô vào kỳ khảo sát rồi. Nếu như đến lúc đó cả hai đều bằng lòng thì có thể xem xét đến việc nhận cô làm mẹ nuôi. 

Diệp Sâm lúc này đang làm ầm ĩ lên ở công ty, nhưng hàng chữ trên máy tính vẫn chưa được xóa đi. Anh ta nhìn hàng chữ, chỉ cảm thấy mình như đang bị khiêu khích, cứ nằng nặc đòi cấp dưới của anh ta có nhân tài đặc biệt nào về phương diện máy tính có thể đến giúp bọn phế vật của bộ phận 

 

an ninh mạng hay không. Đã một lúc lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bảo công ty bọn họ xử lý việc khôi phục lại bình thường nữa. 

"Thông báo đến tất cả mọi người tan làm sớm đi, ngoại trừ cái đám phế vật bên bộ phận an ninh mạng." 

Diệp Sâm thật sự không muốn để mọi người ở đây ngẩn người nhìn dòng chữ trên máy tính, bảo cái gì mà tổng giám đốc Diệp người lần đầu làm nên không có kinh nghiệm? 

"Tổng giám đốc Diệp, nếu thực sự không được thì chúng ta hãy báo cảnh sát đi, yêu cầu các bộ phận liên quan đến giải quyết vấn đề này." 

Diệp Sâm trừng mắt với người vừa đề ra phương án ấy. Thực cứ coi như nếu để chuyện bảo mật thông tin này không làm nguy hại đến công ty bọn họ có thể báo cảnh sát, nhưng kể cả những nhân viên có liên quan thì có thể giải quyết được vấn đề chắc? 

Bọn họ phải giải quyết vấn đề này trước một bước, ngộ nhỡ chọc tức hacker, thì tất cả những tài liệu của khách hàng trong công ty và những cơ mật trong vấn để thương mại cứ như vậy mà bị lộ ra ngoài cho bàn dân thiên hạ biết, đến lúc đó phải làm sao đây? 

Đợi đến lúc đó lại cầu xin tha thứ chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao? Diệp Sâm đã rất lâu không có cảm giác với những chuyện phát sinh vượt ngoài tầm kiểm soát của mình như vậy, lại vẫn cứ không tra ra được đối thủ của mình là ai, điều này khiến anh ta đặc biệt tức giận. 

"Tổng giám đốc Diệp, bộ phận an ninh mạng cuối cùng đã tìm ra chương trình bị hỏng, hiện tại đã bắt đầu việc hồi phục nó. Trong nửa tiếng 

eyJpdiI6InZ5V04ybms3d01PbHN6MHM1YjQwTXc9PSIsInZhbHVlIjoia2VoSzBqd0tjK24xK241Y1J4NFpVdllpSzh0UGtpZTlLQjhqYWdKOVVqXC90UDZoRVY3Z3RLaGw5THR1aklNUis4MVJaMnBYaXM2NFNlREVndDA1U2MzRmRBV1BnMVJySXVLWXVFUUo0YUVUUUUyVkVPZVo2djl3ZzVlTE8zRklMOEhLcTFtaGlGQ2liZkt6ME1ka2IxbElrZ1dENnZxMHBEQmdGdUFENnpOclIwYXpjbW54R0xINlVuUURSZlhqRG5zQnArbWlKZ1FxRWdGVlpUb0JFOXc9PSIsIm1hYyI6ImRjZTBlZTA4ZjhkZjlhZWFiMzBiZDI3NmQzZjliODVmMDMwN2VkMzU5ZmYwN2NmM2U3OWU3ODNjYjlhMzdmZmMifQ==
eyJpdiI6IjF6U2V0cEVlOWdISTlyMCtSUGo3S2c9PSIsInZhbHVlIjoiMGIwbjRMTU9xS3VoMFVoMzRINmU0djBoZ2UzSFpXaDNJOTBEekhwd0Z4S0FMRHRJdTdvcmtmN0tPbll4bXBibzlWUEZJVkQzNUkrSHlBZ3RZVjVVQVQwQktiUmc0WGpaaUVadWZhWlNEWXkweUNkNjdlaWh3WTlCVEJ1cUthU3FjYUF2bWVFcDNPZytBY21FVjJ3ZGdyNFpBRUUzcmFsN2pDalU2T3dBK3RoVndTT3RodnpLSVBqN2U3bmF2VDhtXC84b0xHQUI0dkMyeGgwcUVMRmdlVlE9PSIsIm1hYyI6ImM5OTE3NjdkYmEwN2NjYzg0ZTNmOTNkYTgzZTA1M2U3NzJkNGQyODE0MmE0ZjRmN2YxZDA5YjE2YzFhZmNjMTIifQ==

định không được để lại dấu vết nào cả."

Ads
';
Advertisement