Nghe thấy giọng nói của cậu bé, Mộc Vân lập tức quan sát, phát hiện tuổi của cậu bé cũng xấp xỉ với cục cưng nhà mình.
Quả nhiên, anh và Thẩm Tiêu Tiêu đã mập mờ không rõ với nhau từ khi cô còn là vợ danh chính ngôn thuận của anh, đứa trẻ này chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao?
"Anh Diệp, trông có vẻ không giống như gia đình không hạnh phúc, vợ của cậu bé là người như thế nào tôi không biết, nhưng con đã lớn như vậy rồi, mà còn chơi trò nhận nhầm người này thì khó tránh cũng có chút mất mặt đó nhỉ."
Mộc Vân không hề để lỡ sự thù địch trong ánh mắt của cậu bé, nhìn cô như vậy làm gì?
Mẹ của nhóc mới là người thứ ba đó, được không hả?
Phá hoại hôn lễ của người khác, bây giờ đã là thành công lên chức rồi, nếu không nhóc còn là một đứa con riêng nữa kìa, làm sao có thể ở đây sôi sục căm phẫn thay cho cô ta được chứ.
gì?"
"Ai đưa con tới đây? Sao không ở yên trong nhà mà chạy tới đây làm
Diệp Sở Hiên đã sống với Thẩm Tiêu Tiêu kể từ khi cậu bé ra đời, số lần cậu bé gặp được Diệp Sâm là có hạn, nhưng vì chấp niệm của mẹ mình, khiến cậu bé cũng rất mong chờ người bố này.
Mặc dù biết Diệp Sâm không yêu mẹ mình, nhưng cậu bé vẫn muốn tranh giành thay cho mẹ một chút, dù sao cậu bé cũng là con trai duy nhất của bố.
"Đã lâu con không được gặp bố rồi, cho nên con nhờ chú tài xế chở con đến."
Trước đây, mỗi lần Diệp Sâm nhìn thấy Diệp Sở Hiên, tuy rằng thái độ của anh không thể nói là ấm áp, nhưng cũng hiếm khi nghiêm khắc như vậy, anh luôn nhắc nhở mình rằng đứa trẻ này dù sao cũng là đứa con duy nhất* của anh trai mình cho nên anh chưa bao giờ nghiêm khắc dạy dỗ.
**** : nghĩa là đứa con khi còn trong bụng mẹ bố đã chết
Diệp Sở Hiên trực tiếp quy kết việc bố la mắng mình là do lỗi của người phụ nữ trước mặt, dù sao thì Diệp Sâm cũng chưa từng khiển trách cậu bé
như thế, nhất định là người phụ nữ này muốn giành người với mẹ của cậu bé.
"Dì bên cạnh bố là ai vậy? Mẹ con còn ở trong bệnh viện, bố không đến ở bên cạnh mẹ cũng không đến thăm con, mà lại đưa một người phụ nữ như vậy về nhà mình
Khi Diệp Sở Hiên nói ra những lời này, sự khinh thường trong mắt cậu bé không chút che giấu mà lộ ra, như thế Mộc Vân là một thứ bẩn thỉu nào đó, hoàn toàn không đáng để được cậu bé nhắc đến.
"Quay về đi, nơi này không phải là chỗ con nên đến"
Những người giúp việc trong nhà nghe thấy lời nói của Diệp Sâm, vội
vàng chạy đến ôm lấy cậu chủ nhỏ, không muốn hai bố con tiếp tục tranh cãi
nữa.
Mặc dù Thẩm Tiêu Tiêu không phải là bà chủ trên danh nghĩa của bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là cậu chủ nhỏ của bọn họ, phải giữ lại một con đường sau này cho mình chứ.
Kết quả, không ngờ rằng Diệp Sở Hiên lại trở nên hung dữ, lúc người giúp việc bế lên cậu bé vẫn còn đang giãy giụa, khi đi ngang qua Mục Vân, cậu bé đã giơ thẳng chân đá về phía Mục Vân, cũng may Diệp Sâm ở bên cạnh giữ lấy Mục Vân rồi xoay người lại, bản thân anh hứng lấy cú đá này của Diệp Sở Hiên.
Sau khi xác nhận rằng Mộc Vân không sao, Diệp Sâm trực tiếp nhấc Diệp Sở Hiên ra khỏi tay người giúp việc và ném cậu bé lên ghế sô pha. Mặc dù ghế sô pha rất mềm, sẽ không bị ngã đến bị thương nhưng cậu nhóc cũng đã thực sự bị sợ hãi, Diệp Sở Hiên bật khóc lớn, vừa khóc còn vừa mắng mỏ Mộc Vân là hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác.
"Anh Diệp, nếu anh muốn dạy dỗ con mình, tốt nhất là anh đừng làm ở trước mặt người ngoài như tôi, đột nhiên vô tội bị chửi bới như vậy, thật sự khiến tâm trạng người ta phải khó chịu."
Nói xong, Mộc Vân đi về phía cửa lớn, cô vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy đã kết thúc, dù sao đứa bé vẫn còn ở đó.
"Ai nói cô có thể đi?"
Diệp Sâm một tay ôm Diệp Sở Hiên ném ra cửa, bảo dì giúp việc ở cửa tiễn cậu bé về, nếu không có sự cho phép của anh, hai mẹ con đó không được đặt chân vào ngôi nhà này nữa.
Giải quyết xong rắc rối nhỏ này, Diệp Sâm lại bắt đầu lôi Mộc Vân lên lầu, muốn đưa cô trở về căn phòng hồi trước của hai người, nhưng Mộc Vân
lại bắt đầu nỗ lực giãy giụa.
Cô không muốn quay lại, đó là nơi đã mang đến cho cô vô số tủi nhục, tất cả tấm lòng thành tâm của cô bỏ ra đều đã bị Diệp Sâm coi là cố ý tính kế, mấy năm đó cô sống vô cùng thảm hại.
"Anh buông ra, bị bệnh à, bị bệnh thì đi khám đi."
Đáng tiếc Diệp Sâm hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, còn sức lực của Mộc Vân ở trước mặt Diệp Sâm thì lại hoàn toàn không đáng nhắc tới, Diệp Sâm thậm chí cần cần nắm cô bằng một tay, thậm chí còn tranh thủ thời gian trả lời điện thoại, là chuyện điều tra của Mộc Vân đã có phát hiện mới nên đã gửi cho anh rồi.
Nhân lúc Diệp Sâm đang đọc báo cáo điều tra, Mộc Vân thoát khỏi tay Diệp Sâm và chạy xuống lầu.
Diệp Sâm đang bị nội dung của cuộc điều tra thu hút sự chú ý, anh cũng không đuổi theo, nhưng các dì giúp việc ở tầng dưới cũng biết rằng không có lệnh của Diệp Sâm, bọn họ không thể để Mộc Vân ra ngoài, vì vậy nhóm người đã trực tiếp chặn cửa lại.
Hôm nay để cậu chủ nhỏ vào cửa đã một sai lầm lớn rồi, nếu bây giờ còn để cho Mộc Vân chạy ra ngoài, ngày mai bọn họ có thể về nhà của mình rôi.
Ai cũng biết là tính tình của Diệp Sâm không tốt, lúc đó Mục Vân ngã khỏi cầu thang, một xác ba mạng, khi đó tất cả người giúp việc trong nhà đều bị Diệp Sâm chọc giận, kết cục của những người đó không chỉ đơn giản là mất việc làm.
sát."
"Thả tôi ra, các người đang giam giữ trái phép đấy, tôi sẽ báo cảnh
Diệp Sâm lúc này mới thoát khỏi báo cáo điều tra để nhìn Mộc Vân, anh không ngờ người phụ nữ này đã kết hôn và có một cặp song sinh long phụng
nữa.
Chẳng lẽ cô thật sự không phải Mộc Vân?
"Hiện tại cô không thể rời đi, trừ phi cô có thể chứng minh mình không phải cô ấy. Nếu không thể vậy thì chờ tôi điều tra ra kết quả."
"Có phải anh cho rằng mình có thể một tay che trời đúng không? Có muốn đi hỏi luật sư, hành vi hiện tại của anh đã cấu thành tội giam giữ trái phép rồi đó!"
Diệp Sâm không muốn tiếp tục tranh cãi với Mộc Vân nữa, trong tình trạng không xác định được cô là ai, tất cả những điều này đều vô nghĩa. Anh vừa định ra lệnh cho dì giúp việc ở nhà đưa Mộc Vân vào phòng, thuận tiện tịch thu toàn bộ công cụ liên lạc trong tay cô, kết quả điện thoại của anh lại vang lên.
"Anh Diệp, trang web chính thức của công ty đã bị hacker tấn công, hiện tại toàn bộ văn phòng của công ty đều bị tê liệt, mỗi máy tính đều bị tấn công như nhau."
An ninh mạng đối với một công ty niêm yết như vậy mà nói là rất quan trọng, Diệp Sâm cũng đã chi rất nhiều tiền vào phương diện này, ngay cả ngân sách hàng năm của năm mới cũng dành rất nhiều chi phí cho bộ phận an ninh mạng.
Kết quả là chỉ mới vài ngày đã xuất hiện một tại họa như vậy.
"Tôi lập tức đến đó, bảo mấy người trong bộ phận an ninh mạng nhanh chóng cho tôi một lời giải thích hợp lý."
"Tổng giám đốc Diệp, xem ra lần này hacker công kích không đơn thuần chỉ là khoe khoang kỹ thuật của mình, mà là muốn cảnh cáo anh, gần đây anh có đắc tội người nào sao?"
Diệp Sâm ngước mắt nhìn Mộc Vân ở dưới lầu, xem ra người phụ nữ này thật sự có chút bản lĩnh, anh vừa mới bắt cô tới đây, trang web của công ty
đã bị công kích.
"Tóm lại để bộ phận an ninh mạng siết chặt một chút, đừng tìm những nguyên nhân khách quan đó nữa
cứ không tiện cứ giữ cô mãi không thả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất