Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

"Tại sao lại là lúc này." 

Diệp Sâm buồn bực trong lòng, rõ ràng người đó đã cách trong gang tấc, bản thân lại... 

Cảm xúc lẫn lộn, anh liếc nhìn đám người ở trung tâm, cuối cùng cười lạnh nói: "Cậu, ở lại điều tra thân phận của cô ấy." 

"Vâng, tổng giám đốc Diệp!" 

Vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh Diệp Sâm cung kính khom lưng củi đầu, nhanh chóng bỏ đi làm việc. 

Thấy vậy, Diệp Sâm mới ra khỏi cửa sân bay, lên ô tô đen. 

Bên trong bệnh viện trung tâm thành phố. 

"Anh Diệp Sâm, anh đến rồi?" 

Anh vừa mở cửa, Tô Tiêu Tiêu vừa tỉnh ngủ không lâu nhìn thấy anh liền vội vàng đứng dậy. 

"Em không cần đứng dậy, nằm cũng có thể nói chuyện." 

Trái tim của Diệp Sâm hoàn toàn không ở nơi này, cũng không quan tâm cô ta thế nào, anh đứng ở đầu giường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu. 

Nhưng Tô Tiêu Tiêu lại hoàn toàn không biết cái gì gọi là "mặt nóng dán mông lạnh"* cô ta nhắm mắt lại, lúc mở ra một lần nữa trong mắt đã đẫm lê. 

*Câu tục ngữ tq: ám chỉ sự việc một người khi nồng nhiệt bắt chuyện với người khác nhưng họ cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh. 

"Anh Diệp Sâm..." 

Âm thanh này nếu như đổi sang một người đàn ông khác đoán rằng trái tim đã sớm tan chảy! 

Đáng tiếc Diệp Sâm chỉ cảm thấy phiền lòng. 

"Anh Diệp Sâm, tại sao anh lại lạnh lùng như vậy?"Tô Tiêu Tiêu khóc như hạt mưa trên hoa Lê, cô ta lau nước mắt, nhẹ nhàng nũng nịu. 

"Cơ thể của Tô Tô cũng không biết đến bao giờ mới khỏe, anh ở lại đây nói chuyện với em có được không?" 

hơn. 

Thấy Diệp Sâm không phản ứng lại, Tô Tiêu Tiêu càng khóc dữ dội 

"Anh Diệp Sâm, bác sĩ nói đây là bệnh lý phức tạp, đến cả bọn họ..." "Đủ rồi." 

Diệp Sâm nhíu mày, một lát sau giọng nói mới dịu xuống một chút: "Viện trưởng Lý nói với anh, ông ấy đã sắp xếp một bác sĩ qua đây." Nói xong, anh thở dài một hơi. 

"Anh biết, bây giờ em rất sợ, chỉ là bây giờ anh vẫn có chuyện gấp, đây là bệnh viện đứng đầu thành phố, đợi anh giải quyết xong sẽ lại đến thăm em, em sẽ ngoan phải không?" 

Đã nói đến như vậy rồi, nếu như Tô Tiêu Tiêu còn không đồng ý, thì hình ảnh mà cô ta tạo nhiều năm nay sẽ bị phá hỏng. 

rồi." 

Mũi cô ta ửng đỏ, giọng khàn đặc nói: "Nếu đã như vậy, vậy... được 

Lấy lùi làm tiến,Tiêu Tiêu giống như thỏ con: "Anh Diệp Sâm giải quyết xong việc, nhất định phải nhớ đến thăm em." 

Diệp Sâm vỗ về qua loa xong lập tức đứng phắt dậy ra khỏi phòng bệnh. 

Người đã đi, trong phòng bệnh nhất thời có chút lặng lẽo. 

Đợi đến khi anh đi khỏi, Tô Tiêu Tiêu lập tức cởi bỏ bộ mặt đáng thương hàng ngày, trong mắt toàn ý hận, khiến người khác nhìn thấy phát sợ. 

"A!" 

Tôi Tiêu Tiêu cầm bình hoa bên cạnh ném về phía cửa phòng. 

Mỗi lần danh Diệp Sâm lộ ra gấp gáp như vậy, không phải là vì tìm thấy người khả nghi là Mộc Vân, thì là vì nghe thấy tin tức của Mộc Vân! 

Khiến cho anh Diệp Sâm bị quyến rũ! 

Rốt cuộc Mộc Vân cô ta có bản lĩnh lớn đến mức nào, không chịu an 

 

phận mà chết đi, còn đến tranh với cô ta! 

"Hừ, hừ..." 

Tô Tiêu Tiêu tức giận thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, cô ta nằm chặt chân giường, cay độc chửi bới. 

"Đều tại mày, tiện nhân mày, lúc sống thì làm người khác ghê tởm, lúc chết càng không an phận!" 

"Hừ, nhưng như vậy thì đã sao, bây giờ tao đã là vợ chính thức chưa cưới của anh Diệp Sâm rồi." 

"Tốt nhất là mày nên biết điều một chút, mau chóng đi đâu thai, nếu 

như còn dám quay về đây quấy rối tao và anh Diệp Sâm, nhận định sẽ khiến mày vĩnh viễn không được siêu sinh!" 

Ở trong phòng bệnh nhỏ, vang vọng tiếng chửi của Tô Tiêu Tiêu. 

"Sau này, đây chính là nhà mới của chúng ta." 

Mộc Vân dắt theo hai đứa trẻ, kéo một vali to một vali bé đi đến trước cổng chung cư. 

Tuy rằng đây không phải biệt thự, nhưng khu vực này rất tốt, gió thông cũng thuận tiện. 

"Ha... mẹ, tay của con cầm đến mỏi luôn rồi." 

Trong lúc Mộc Vân đanh đánh giá chung cư, Mộc Miên Miên đẩy vali vào trong cửa nhà, cơ thể nhỏ bé mềm mại ngã nhào xuống sô pha, miệng làu bàu: "Nhưng mà, con vẫn là đứa trẻ ngoan, mẹ xem, con có giúp mẹ gánh vác một phần!" 

lón! 

"Cứ làm như không có anh vậy." 

Mộc Thiên Hạo dùng sức nhấc vali lên, nặng nề để xuống phòng khách 

Cậu bé cũng ngã nhào lên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày giờ đã đỏ ửng và thở không ra hơi. 

Hai đứa trẻ này, từ lúc xuống xe đã tranh nhau thể hiện, nhìn bàn tay non nớt có vết đỏ của chúng, Mộc Vân vừa thấy xót vừa thấy ấm áp. 

Cô xử lý xong đống vali còn lại, đóng cửa, âm thanh đã nhẹ nhàng hơn chút. 

"Mẹ biết hai con vất vả, lát nữa sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con, muốn ăn gì thì nói luôn." 

"Hai đứa nghỉ ngơi đi, mẹ đi tắm trước. 

"Yeah, con muốn ăn giò heo kho tàu!" 

Mộc Miên Miên cướp lời trước, cô bé giơ cao tay, vô cùng vui mừng. 

Mộc Thiên Hạo trừng mắt cô bé, trách móc: "Không phải em như vậy là làm khó mẹ sao?" 

Sau đó cậu bé nhếch môi xấu xa nói: "Vậy con muốn ăn thịt kho Đông Pha!" 

"A! Anh Thiên Hạo rõ ràng còn xấu hơn, còn nói em!" 

"Hừ..." 

Mộc Vân không nhịn được ngăn mày cười, cô vừa thay quần áo vừa dễ dành: "Được rồi, đều làm, hai đứa quỷ tham ăn." 

"Phải ngoan nhé, lát nữa mẹ mẹ tóm hai đứa đi tắm!" 

"Vâng! Tắm thơm tho!" 

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, hình ảnh đó không cần nói cũng biết đẹp đến mức nào. 

Róc rách! 

Âm thanh trong phòng tắm không ngừng phát ra, hai đứa nhóc nằm trên sô pha có chút chán. 

Vì vô cùng buồn chán, Mộc Miên Miên lật người lại, đột nhiên nhớ đến cuộc gọi hôm nay, mẹ có nhắc đến chuyện kia với người khác. 

Cô bé nhìn Mộc Hạo Thiên, trong lòng cười thầm, trí tò mò lên đến đỉnh điểm, cô bé tiếp cận Mộc Thiên Hạo, thần bí nói: "Nhân lúc mẹ không ở đấy, anh trai, hay là chúng ta đi làm chút chuyện vui?" 

Mộc Thiên Hạo không muốn để ý cô bé, nhóc con này còn xấu xa hơn cả mình, cậu bé ngẩng đầu lên bình tĩnh nói. 

"Đừng tưởng rằng anh quên rồi, lần trước em nói chúng ta phải chơi công bằng, anh thắng rồi em lại nói anh chơi xấu, nếu như anh mà thua em 

sẽ chế nhạo anh." 

Cậu bé gió mắt lại, làm ra bộ dạng nhìn thấu thủ đoạn của Mộc Miên Miên: "Anh còn phải đọc sách, đừng làm phiền anh." 

"Ay, đừng vậy mà." 

Mộc Miên Miên chớp chớp mắt, nũng nịu nói: "Nhưng mà hôm nay em nghe thấy mẹ nói trong điện thoại, ở trường mẫu giáo mới mà chúng ta chuyển đến, có một người, rất giống anh!" 

"Thật?" 

Nghe thấy vậy, Mộc Hạo Thiên lập tức ngồi thẳng dậy nhìn Mộc Miên Miên, nhanh nhạy phát hiện ra một tí bất ổn. 

Mộc Miên Miên gật đầu, nói: "Không tin thì anh đi xem xem, anh còn không tin khả năng phân biệt giọng nói của em sao!" 

Mộc Miên Miên trời sinh đã là thiên tài âm thanh, khả năng kiểm soát và phân biệt giọng nói của cô bé là hạng nhất! 

Không phải Mộc Hạo Thiên không tin cái này... 

Bỏ đi, mặc kệ vậy! 

Mộc Hạo Thiên lấy máy tính xách tay trong vali ra, mở một phần mềm lên, tùy tiện gõ vài dòng mã, ngay lập tức màn hình xuất hiện đại chỉ của trường mẫu giáo. 

Cậu bé nhanh chóng xem qua hồ sơ mẫu giáo, quả nhiên tìm được một người giống mình đến tám phần! 

"Là thật",Mộc Thiên Hạo có chút sửng sốt, cậu bé cùng Mộc Miên Miên nhìn nhau, lập tức nói: "Quá giống, hơn nữa bố của cậu ta cũng..." 

Lời còn chưa nói xong, nhưng trong lòng bọn chúng đều hiểu rõ, rất có thể liên quan đến chuyện hai đứa nó không có bố! 

eyJpdiI6ImNcL3FUaFZFMU9FU1RLYU42S2hOWkFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkQyOFhWK09VdmVNVXM3MGV0RGtCM3NTSER0WGVsbmtkV2xKeGRzZVEzK003eUhXUmhSSTJpQnN5c3doZnFTN3JNOHBuODVkOWlXVTZhQjZNb2h2WHdFVE13cUNWTlhNRVV0ZjV2SDc5dnNrNmxWcHd3aE9CcVBkVGp0MmtHUmZ0MXJDU0VVcGNTRmdXZzNIdHdFbXRUdz09IiwibWFjIjoiMGQ5MmI2NjJhMjY4Nzk1MzgwOGE3NzBiYzAzNjc5OWRlY2Q5Yjk5MDJlMTEwZWRjMzkwMjIyNmMyOWUyNDU4ZCJ9
eyJpdiI6IkhQdkhwSEI5ZTJVVU1KVGNrTUpHYmc9PSIsInZhbHVlIjoiMVYwVWlLbVU4RlU0NllNd1dIWWRMQ2hLVFgxZWxMYnNZRnJEajNZb2FBNmlwSE1JRncranJJbHNzTm9rWkRWR0t1cnFobDJxZ2M3dEFsWDl3VVwvUldBPT0iLCJtYWMiOiIyOTM2MGQxZWQ1YjE3NmZkNGZiYTM0ODk5YzBhNWNmNGViMTQwOTBjYzY4NDEyNGExMGQ3Yzg5Mzk5NTcyMDhkIn0=

"Xem ra, chúng ta phải đợi đến khi không có mẹ, bí mật đi gặp ông ấy!" 

Ads
';
Advertisement