Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy - Diệp Sâm - Mộc Vân (FULL)

 

Cho dù Mộc Vân đã được mài giũa mấy năm nhưng cũng không chịu nổi trường hợp này, người ở phòng bệnh bên cạnh cũng bị thu hút bởi tiếng động ở đây, bọn họ không nghe được con số chính xác, bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé khóc đến đáng thương, mọi người bắt đầu khiển trách Mộc vận. 

"Các người thì biết cái gì? Cứ thế đứng trên đạo đức mà chỉ trích người khác à, anh ta bị gãy tay khi sửa nhà cho tôi, vừa mở miệng đã đòi năm mươi vạn, nếu là các người thì các người sẽ không do dự mà đưa cho họ số tiền này luôn à?" 

"Bao nhiêu? Cô nghĩ đến tiền là điên rồi à, cho dù chết cũng không đáng giá nhiều như vậy, huống hồ chỉ là gãy xương mà thôi." 

"Đúng vậy, đơn vị cũng chỉ bồi thường hai vạn cho một người bị thương ở tay trong phòng bệnh của tôi." 

Vừa nói ra con số năm mươi vạn thì mọi người lập tức đổi mục tiêu công kích, nhưng người đàn ông trên giường bệnh vừa bị thương, sau khi giải phẫu vẫn trong trạng thái hôn mê. 

Mà hai mẹ con đang ngồi dưới đất thì khóc nháo không ngừng, căn bản không thèm nghe người khác nói thế nào về mình, mọi người nói chuyện một hồi rồi cũng tản ra, để lại Mộc vẫn đối diện với tình huống lộn xộn như vậy, công ty nội thất bên kia cũng chỉ đi cùng Mộc Vân, cũng không đưa ra được ý kiến hợp lý nào. 

"Tôi sẽ không trả số tiền này, các người suy nghĩ kỹ lại đi, nếu không đưa ra số tiền hợp lý thì các người có thể ở lại bệnh viện bao lâu tùy thích, tôi vẫn sẽ trả viện phí." 

Nói xong Mộc Vân cũng rời đi, làm việc một ngày cũng đã đủ mệt, còn phải ở đây nghe người phụ nữ này khóc nháo, Mộc Vân cũng mất kiên nhẫn. 

Vân. 

Người công ty nội thất nhìn người phụ nữ đang khóc rồi đi theo Mộc 

"Cô Mộc, chúng tôi thực sự xin lỗi vì đã để chuyện như vậy xảy ra, cô yên tâm những chuyện tiếp theo cô sẽ không cần phải ra mặt nữa, chúng tôi sẽ thương lượng với họ." 

"Vậy thì làm phiền anh, tôi nói trước, ngoài tiền thuốc men ra, tôi chỉ có 

 

thể bồi thường nhiều nhất là mười vạn, nếu không chấp nhận được nữa thì có ra tòa tôi cũng tiếp." 

Không có chuyện Mộc Vân để cho người khác lừa bịp tổng tiền mình như vậy, tiền của cô cũng không phải do gió thổi tới, khi nhà họ Mộc xảy ra chuyện cô đã đầu tư hết tài sản mà bố mẹ để lại, bây giờ tiền trong tay cô là tích cóp được trong mấy năm nay. 

Sau khi trao đổi ngắn gọn với người của công ty nội thất, Mộc Vân trở về nhà, ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, cô chỉ muốn đi tắm, nhưng lúc sửa nhà người ta còn chưa chuẩn bị bồn tắm cho cô. 

Hơn trời còn có gió, lúc Mộc Vân đi vào cô cảm thấy hơi lạnh. 

Lại qua hai ngày nữa, Mộc Vân vẫn chưa đợi được công ty nội thất trả lời, việc bàn giao bên cô cũng gần xong, cô mua vé máy bay, định rời khỏi bọn trẻ vào lúc này, về sau có chuyện gì đành phải liên lạc với công ty nội thất bằng điện thoại. 

Sau khi tan tầm ngày cuối cùng, Mộc Vân xách nguyên liệu nấu ăn đã mua trước đó đến chỗ ở của Phương Bách, định nấu một bữa cơm rồi tạm biệt cô ấy. 

Vì cô lừa cô ấy việc chết giả nên sau khi Phương Bách biết được mọi chuyện thì nhắc mãi không buông. 

"Tôi còn chưa chơi đủ với hai bảo bối nhỏ đâu, bọn nhỏ còn chưa đồng ý nhận tôi làm mẹ nuôi nữa chứ?" 

"Cậu không thể nghĩ đến mỗi hai đứa bé, cậu ngẫm lại đi tương lai còn rất dài" 

"Nếu không nể mặt cậu thì tôi đã đánh đến của nhà họ Diệp từ lâu rồi, còn để Tô Tiêu Tiêu kia tự kiêu tự đại lâu như vậy, nói không chừng lần này cô ta bị bệnh là do báo ứng." 

"Xin cậu, đừng nhắc đến cô ta trước mắt tôi, làm tôi thấy ghê tởm." 

Mộc Vân đã xem qua ca bệnh của Tô Tiêu Tiêu, khá kỳ lạ, nằm viện lâu như vậy còn chưa làm rõ được nguyên nhân bệnh, nếu cô ta không phải là người mắc bệnh thì Mộc Vân còn có hứng nghiên cứu một chút. 

Ăn tối xong, hai người thu dọn hành lý giúp bọn nhỏ, ngày mai là có thể về nơi quen thuộc, tất nhiên là hai đứa nhỏ rất vui vẻ. 

Liên quan đối phương bách thái độ đều thân thiết không ít, thậm chí còn hướng nàng phát ra mời. 

"Dì à, nếu dì nhớ chúng cháu thì dì có thể tới nước B thăm chúng cháu, nhà của bọn cháu rất đẹp, cả trước và sau đều có vườn." 

"Thật không? Khi nào rảnh dì nhất định sẽ đến thăm, dì cũng chưa từng nghe nói là mẹ các cháu thích hoa cỏ, cây cối." 

"Không tự mình chăm sóc thì đương nhiên không thích, hoa cỏ bên kia là tôi tỉ mỉ chăm bón, lần này về nước tôi đã giao chúng cho học trưởng, anh ấy rất bận nên không biết anh ấy có nhớ tưới cây không" 

"Cha nuôi sẽ không quên, hơn nữa mỗi ngày anh trai sẽ để ý thời tiết bên kia." 

"Ừ, gầy đây thời tiết bên kia tương đối ôn hòa, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến vườn cây." 

Hai bạn nhỏ thường xuyên có những hành động ấm áp như vậy, Mộc Vân thì không xa lạ gì nhưng Phương Bách chưa bao giờ thấy nên trái tim cũng sắp tan chảy rồi. 

"Cậu sinh được hai thiên sứ nhỏ đúng không? Sao lại ấm áp đến vậy chứ? Cậu cần gì phải kéo dài như vậy, cứ để học trưởng của cậu làm một người đàn ông ấm áp của riêng cậu là được rồi." 

"Đủ rồi, không được nói hươu nói vượn, để hai đứa nhỏ ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm nữa" 

Phương Bách bị Mộc vân kéo ra khỏi phòng hai đứa nhỏ, cô còn rất 

nhiều điều phải giải thích với Phương Bách. 

"Đi, đi nhanh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc." 

"Cậu thì có chuyện nghiêm túc gì nữa, mai phải đi rồi." 

"Còn nhớ chuyện bị tống tiền,mà hai hôm trước tôi nói với cậu không, bên phía công ty nội thất vẫn chưa trả lời tôi, tôi có gọi điện hỏi thì họ nói là đang bàn bạc." 

"Ừ, nhớ, cậu có ý định thỏa hiệp à?" 

"Làm sao có chuyện đó được? Nhưng tôi có dự cảm là người nhà sẽ rất cố chấp, có lẽ sẽ phải nhờ đến sự can thiệp của pháp luật, đến lúc đó tôi 

không ở trong nước, cậu cần phải làm người đại diện cho tôi." 

"Chuyện nhỏ như vậy, đến lúc đó cứ ném cho bộ phận pháp lý của công ty giải quyết không được à?" 

"Được, giải quyết thế nào cũng được, nhưng nếu cần người đứng ra thì tôi sẽ liên lạc với cậu." 

"Không thành vấn đề." 

"Còn nữa, căn nhà bên kia đang sửa nửa chừng thì dừng lại, cũng cần cậu tìm người đáng tin cậy sửa tiếp giúp tôi, những gì cần mua thì tôi mua hết, nếu bây giờ bán đi thì nhất định sẽ lỗ." 

"Yên tâm đi, giao cho tôi, cậu đã giao căn nhà này cho tôi trang trí giúp cậu, sao còn phải nói nhiều vậy chứ?" 

eyJpdiI6Ikk4NkpcL0VwZXVWTVZCQTQ1WndUUzNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpHWDI1Nk1PcEJzeUJNdU1JcEtEZEp3eTNrV3JZTWdTUFpSZlRWK0hFRFJOZ01uZFwvaVlkSmlZQkMrb3M5ZEx0SFBtUlhkd0tNTENqYVpCcDA0ZEljM0d3Yk5FTG45elVnaStTY0F4WUhkZXE1ZFwvMURpaEU1ZXgrUW0yY1d1dmZGN3Z2MWxEbTBlaytLelwvTWdjN3dRNlZpMDZEVk1qV3JHU1c5UWxNQVpVc0JDRXM0czNPaHZrMGs5MkxKbXRzS2VzN1hVVU1sdFc0YWpZVFh4cWJ4V1NHdDd3OWVobTFiZ3MybnhGV0Q2NUpkTmozOVk5MW4remluKzM3bjVBNExvRVpNREZsVGdRcE55V1dLbWkxa2JqcjIyaGpFXC85ZkFFY3pSMnNkK1YyU1Z6bUtHaGo3VlI2UGwxcFJSejVhQmJMbkpSczRNZ1wvWlVqU2NDZmx3OUlVOGt6czhhM0ZrWmxTcE1lS3hGeWJtcUFKWnFwR1NkTmtpYzR0VmJ2YWJjSjFKTWNKa0J0WkpuZHFHelJ5RFBPZz09IiwibWFjIjoiY2I5OWU0MzdjZTkwODEzYjE5YTkyMzM5NTI2ZmU5ZjE5ZGI4NWNlZTUxMGYyZjJmOWE1ZGFkY2NhOTRhOGUyYiJ9
eyJpdiI6InNsVXd4QXA1bGpya0xpcFY2VCtzaEE9PSIsInZhbHVlIjoieE5rSElHVHNySXR1K0R0eVVISjZ5Mm55Rm1rODByQ3ppOXVNYjhGUmx6ZzJ0TmlNUENVMW1SMFByVTh4Zno1MFlBTFltbkpablFSVlNPaVRPNnlyemx3NkxmZUJMUytuVlNmaXhKall0SVpEOXJEOVpiQkplZlNaSEw1TEttK0VYbjYyZDY4bjhUaWtVMEV2YVE4blNPUW0wTnpaXC9GanE3ckc3dlwvKytnSnd6VEhyaUF0NWF6YjNcL3dEeW45T0lrVXlkc3hjTUh0OUN4dDkwRDM2TlwvQlkydGMzOTQyU1VNMDRaQXh0aEw0dlZ4RFJvWEY2aXdNaTF6TVlUcENlRFRCOVdrVW5uK0czXC9jbVFNY2hXazBFXC82UHR6Z2xPVTFoR1B3ajRjTEVuOWlHXC9XWHZTczdrSnIrandaY1VhdnVQVVpmSnRvN2dSU3FLRUQyTzd4SU5BZHROdWszT1pTSG1QS2F1QlwvTXVmSVd4ZzR5MHJzTzFScHFtXC9jRkkyaTJnMnNaMFI1V2k3dW56M0oxYmxaN1hJWnBxVkVVbWN2SmZPSzZnTG9vZFFIVVBVWWpsS3Fucjk4ZlFKRW8yREY5NCIsIm1hYyI6IjA3MjFkNGFjN2Y3NTk1NjVkOTVlYTkwNTZjM2Q5NTgyMWYyNzQ5OGY1ZDQ4YTE0OWViNDBkZTNhMWRiNTdjYzUifQ==

Đã lâu cô không có cảm giác này, mệt mỏi vì áp lực cuộc sống, lần cuối cùng cô có cảm giác này là lúc chăm con vừa mới sinh.

Ads
';
Advertisement