Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001

Ads

Mấy ngày ở cùng Tả Bân, mỗi ngày Lãnh Di Mạt đều giúp hắn tập đứng lên và đi lại.

Sau hai tuần thì hắn đã có thể bước ra khỏi xe lăn và bám vào những vật xung quanh để bước đi, cho nên đã chuyển từ ngồi xe lăn sang dùng khung tập đi.

– Mạt Mạt, sao không ở nhà tập được rồi, đi ra đây em sẽ mệt hơn đấy.

Hôm nay Lãnh Di Mạt bắt đầu cho hắn tự mình tập đi mà không cần đến vật bám nữa. Nhưng cô lại đỡ hắn ra khu vườn phía sau, nơi này vừa thoáng mát vừa rộng rãi, rất thích hợp để Tả Bân tập đi, nhưng phải đi một đoạn đường dài từ trong nhà ra đây, cô còn phải đỡ hắn nữa, cho nên Tả Bân mới không đành lòng.

– Việc của chú là hôm nay phải tập đi mà không cần dựa vào khung tập. Nào, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu.

Lãnh Di Mạt bước ra xa một khoảng vừa phải, có thể đủ cho Tả Bân bước được ba bước đầu tiên. Cô giang hai tay hai bên, ra hiệu cho người đàn ông bỏ khung tập đi sang một bên.

– Anh đi từng bước một thôi. Nào, em sẽ đếm và anh cứ bước theo nhịp đếm của em.

Ba bước đi đầu tiên của Tả Bân thực sự là không hề dễ dàng, hắn vừa đi được hai bước đã ngã xuống đất. Lãnh Di Mạt lo lắng muốn chạy đến đỡ hắn lên nhưng lại bị hắn ngăn lại.

– Anh không sao, để anh tự đứng lên.

Cắn chặt răng chịu đựng cơn đau như đang xé nát thân thể, mồ hôi li ti bắt đầu rịn ra đầy trên trán của hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng đứng lên được và tiếp tục hoàn thành ba bước đi đầu tiên.

– Mạt Mạt, anh làm được rồi.

Lãnh Di Mạt xúc động đến bật khóc, vừa mỉm cười vừa gật đầu.

– Chú giỏi lắm. Lão già, em biết là chú sẽ làm được mà.

Sau khi hắn đi được ba bước đầu tiên, Lãnh Di Mạt lại kéo dài khoảng cách hơn, lần này tăng lên năm bước, và cô cũng đứng đó đợi hắn.

– Lão già, bây giờ chú bước đến bên em đi. Nào, mau đến chỗ em.

Cô đứng yên một chỗ nhìn hắn cẩn thận cất từng bước đi đến chỗ mình, hắn chỉ còn thiếu hai bước nữa mà hình như đã quá mệt rồi nên hơi loạng choạng, nhưng sau đó đã cố gắng khắc phục để đi tiếp.

– Lão già, chú làm tốt lắm.

Cứ mỗi lần hắn đi được đến đích thì Lãnh Di Mạt lại vươn tay ra để hắn nắm lấy.

Cô từ từ tăng độ dài đường đi của hắn lên, sau mấy lần thấy hắn đi vững hơn thì độ dài đã tăng lên hai mươi bước.

– Lão già, mau qua đây với em đi.

Suốt cả quá trình, tầm mắt của Tả Bân vẫn luôn chỉ hướng về phía Lãnh Di Mạt đang đứng ở xa kia, hắn liên tục nhủ với lòng mình chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể đi đến bên cạnh cô rồi. Cô đang đợi hắn nên hắn không thể cho phép bản thân ngã xuống được, Đường Đường cũng đang đợi hắn.

– Mạt Mạt, anh đi được nhanh hơn rồi, không bị mất thăng bằng nữa.

Lãnh Di Mạt hạnh phúc đến bật khóc, ôm chầm lấy người đàn ông, sau đó lại cầm khăn lau mồ hôi cho hắn.

– Lão già của em hôm nay đã rất giỏi rồi.

….

Thời gian này vì có Lãnh Di Mạt ở cùng Tả Bân và còn tập cho hắn đi lại nên Ryan và Hầu Tử cũng tập trung vào những việc cần làm ở Xích Bang và Đan Thạch.

Hai tuần qua Tả Bân ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập, mỗi ngày đều đi đi lại lại đến quên cả nghỉ ngơi.

Mỗi ngày thì đều là vú nuôi nấu từng bữa ăn rồi mang đến đây, bà cũng vừa mới đưa đồ xong và đi không lâu. Lãnh Di Mạt ở trong phòng bếp bày thức ăn ra dĩa.

Cô mở tủ lấy thêm mấy cái tô, nhưng lúc mới vươn tay lên thì cảm giác bụng đang co thắt dữ dội, cơn đau lây rất nhanh lên tận đại não.

Choang!

– Aaaa!!!!

– Mạt Mạt! Mạt Mạt! Em sao vậy?

Tiếng chén dĩa vỡ tung trong phòng bếp vừa vang lên thì sau đó là tiếng kêu la của Lãnh Di Mạt, tất cả làm cho Tả Bân đang tập đi ở ngoài phòng khách cũng hốt hoảng gọi lớn vào trong.

Hình như hắn cũng không hề ý thức được mà bản thân đang đứng lên rất tự nhiên và còn vững hơn trước kia, vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

– Mạt Mạt, Mạt Mạt! Em sao rồi?

Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lãnh Di Mạt nằm ôm bụng dưới chân bàn ăn, dưới chân cô còn chảy ra một dòng chất màu trắng, là vỡ ối rồi.

– Mạt Mạt, có phải sắp sinh rồi không?

Từng sợi dây thần kinh của người đàn ông đang cực kỳ căng thẳng, cuống cuồng chạy tới bên cạnh người phụ nữ đang nằm ôm bụng, vừa gọi tên cô vừa khom người bế cô lên.

– Mạt Mạt, đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.

Nhận được thông báo, vú nuôi cùng người hầu trong nhà đã khăn gói đầy đủ chạy đến bệnh viện chờ Lãnh Di Mạt sinh.

Ryan và Hầu Tử cũng gấp gáp chạy vào xem tình hình. Sau đó lại đến lượt Ngôn Dực.

Khi bọn họ đến nơi thì thấy Tả Bân đang đứng trước phòng sinh, không phải ngồi mà là đang đứng rất bình thường, còn đi đi lại lại vì sốt ruột nữa.

Ngôn Dực vừa đến thì điều đầu tiên là hỏi tình hình của hai mẹ con Lãnh Di Mạt.

– Mạt Mạt sao rồi?

Tả Bân vì sốt ruột mà đã vò đầu bứt tóc đến loạn cả lên rồi, còn nghe Ngôn Dực hỏi nữa thì hắn càng lo đến đứng ngồi không yên.

– Cô ấy vẫn còn trong đó.

Ngôn Dực không nói gì nữa, cũng sốt ruột ngồi xuống ghế chờ, lo lắng đến mồ hôi ướt đẫm cả hai lòng bàn tay.

Nhưng còn Ryan thì lại chú ý đến chân của Tả Bân đang đứng rất bình thường, không hề có dấu hiệu nào của tàn phế cả hay là vừa bị thương nghiêm trọng. Anh ta nhìn Tả Bân chỉ đang lo lắng vì Lãnh Di Mạt, thử hỏi thẳng.

– Lão Tả, cậu nói là cậu tự mình đưa Mạt Mạt đến bệnh viện sao?

Có lẽ vì tâm tư đã đặt hết vào trong phòng sinh trước mặt nên Tả Bân cũng chẳng nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu theo đúng sự thật.

Ryan trợn tròn mắt một cách khó tin, nhìn sang Hầu Tử đứng bên cạnh cũng đang trầm trồ kinh ngạc giống hệt mình.

– Là bế cô ấy lên rồi cậu đi bằng chân? À không, tớ nhầm, cậu tự mình bế cô ấy đi lên xe rồi đến bệnh viện?

Tả Bân đang lo lắng đến ruột gan cũng đảo ngược lên mà Ryan cứ lải nhải hỏi mấy câu ngớ ngẩn kia liền khiến hắn bực tức mà quát.

– Rốt cuộc cậu đang muốn hỏi gì đây?

Biết hắn không có nhiều kiên nhẫn nên Ryan cũng nói thẳng luôn với hắn. Anh ta chỉ vào chân của Tả Bân, sau đó trực tiếp nói ra điều mà anh ta đang không thể tin nổi.

– Lão Tả, chân của cậu, đã hồi phục hoàn toàn rồi sao?

Khi nghe câu này của Ryan, lúc này Tả Bân mới nhớ đến hai chân vốn dĩ không thể đi quá mấy chục bước của mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là đã đứng rất bình thường và còn chẳng có cảm giác đau như trước nữa, nhớ lại lúc nãy khi hắn một mạch chạy vào bế Lãnh Di Mạt ra xe, hắn cũng không hề nhận ra hai chân của mình đã đi lại được bình thường.

– Chân của tớ, thực sự, đã hồi phục rồi?

Đây là kỳ tích hay phép màu vậy?

Ryan và Hầu Tử mừng rỡ nhìn nhau, còn khá ngỡ ngàng, hắn cũng không biết vì sao lại làm được như vậy nữa, chẳng lẽ là vì lúc nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của Lãnh Di Mạt nên đã cho hắn sức mạnh, vì Đường Đường sắp chào đời nên hắn đã đứng lên được rồi?

Cửa phòng sinh cuối cùng cũng đã mở ra và một bác sĩ đang bước ra, bà nhìn Tả Bân đang lo lắng đến luống cuồng thì không khỏi bật cười.

– Tả tiên sinh, chúc mừng ngài, phu nhân đã hạ sinh an toàn, tiểu công chúa rất khỏe mạnh. Ngài có thể vào trong thăm phu nhân một lát.

Tả Bân nhanh chóng đi cùng bác sĩ vào trong, trên môi vẫn chưa ngớt nụ cười đầy hạnh phúc và kích động. Hắn nhìn thấy Lãnh Di Mạt toàn thân xụi lơ nằm trên giường, bên cạnh là một đứa trẻ sơ sinh được bọc trong khăn.

Bước chân của hắn khựng lại, chưa bao giờ thấy căng thẳng và lo lắng như vậy, dù là đứng trước mưa bom bão đạn hay đặt bút ký hợp đồng nghìn tỉ cũng không căng thẳng như lúc này. Đứa bé kia, nhỏ nhắn đỏ hỏn đó là con của hắn, hắn được làm cha rồi, hắn thực sự được làm cha rồi, nhưng lỡ như con không thích hắn thì sao? Hắn phải bế đứa bé thế nào? Có dọa nó sợ không?

– Lão già….chú mau đến đây đi. Chú nhìn xem, Đường Đường của chúng ta….

Trước mặt là vợ con mình nhưng Tả Bân lại căng thẳng hơn bao giờ hết. Hắn hít thở sâu một hơi để lấy lại tinh thần, bước từng bước đến cạnh giường.

– Mạt Mạt, đây, đây là Đường Đường sao?

Lãnh Di Mạt đã sớm bị dáng vẻ luống cuống và căng thẳng của hắn chọc cười. Trời à, không phải đùa chứ, hắn đã bốn mươi tuổi đầu rồi, lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con sao? Còn lo lắng đến mức mất bình tĩnh nữa.

– Lão già, chú đừng căng thẳng, đây là Đường Đường, con gái của chúng ta. Đừng lo, anh mau bế nó lên đi, phải chính thức giới thiệu với nó chứ.

Y tá đứng bên cạnh thấy Tả Bân căng thẳng như vậy thì cũng đến giúp đỡ, còn không nhịn được mà trêu.

– Tả tiên sinh lần đầu đón con chào đời nên căng thẳng cũng là lẽ đương nhiên. Có trường hợp còn ngất luôn khi nhìn thấy con nữa đấy.

Lãnh Di Mạt nghe y tá nói vậy lại không nhịn được cười, cố tình trêu hắn.

– Lão già, chú đừng có ngất đấy. Mất mặt với Đường Đường lắm đó.

Đường Đường được hắn bế trong tay vô cùng yên tĩnh và không hề quấy khóc chút nào. Hắn nhìn con gái nhỏ nhắn được bọc trong khăn, lập tức phản biện lại.

– Em nói ai ngất chứ. Đừng quên anh cũng từng bế Tiểu Nguyệt và cả em lúc còn nhỏ đấy nhé.

Không phải lần đầu tiên hắn bế trẻ con nhưng lần này thì hoàn toàn khác, Đường Đường là con gái của hắn cho nên hắn có đủ điều để lo lắng.

Lãnh Di Mạt sao có thể quên được chuyện này chứ, trước kia cô cũng không nghĩ đó là vấn đề gì to tác cả. Nhưng bây giờ nhìn Đường Đường nằm gọn trong tay hắn, lại tưởng tượng lúc mình cũng còn nhỏ thế này đã được hắn bế, có khi còn trần truồng nữa, xấu hổ quá đi mất!

– Phu nhân đừng lo lắng, dù sao lúc em còn nhỏ anh cũng thường xuyên thay tả cho em, nếu không có gì khác thì anh cũng có thể thay tả cho con gái của chúng ta.

Sắc mặt của Lãnh Di Mạt giống như đang ngậm một quả đắng trong miệng vậy, sao hắn có thể nói chuyện không chút kiêng dè thế này trước mặt con cơ chứ?

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement