Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001

Ads

Tả Bân vừa mới đi khỏi thì Hầu Tử cũng chuẩn bị đuổi theo, nhưng bước chân sau đó của cậu ta đã phải tạm dừng lại khi nhìn thấy Lưu Phiến Phiến trong góc tường gần đó đang xoay người đi ngược vào trong, có vẻ như đã đứng đó từ nãy giờ rồi. Cậu ta đi nhanh đến chô của cô ta, vẫn nhanh hơn là chặn đầu lại được.

– Dừng lại.

Nhìn thấy người đang đứng chắn trước mặt, ánh mắt của Lưu Phiến Phiến lại giống như đang né tránh, không dám nhìn thẳng, đây chẳng phải dấu hiệu điển hình khi đang làm việc xấu bị người khác bắt được sao?

– Cậu chặn đường tôi làm gì? Không phải cậu nên đi theo lão đại sao?

Thấy cô ta muốn bỏ đi nữa, Hầu Tử liền nhanh hơn, vừa kéo tay của cô ta lại, ép sát cô ta để chất vấn.

– Là cô đúng không? Cuộc gọi từ thủ phủ đến bệnh viện có phải cô dở trò không? Cả việc Ngôn Dực có thể vào đưa tiểu thư cũng là cô nhúng tay vào?. truyen bjyx

Không nghĩ bị tóm tại trận như vậy, mà Lưu Phiến Phiến cũng không định sẽ thừa nhận, ngay từ lúc bắt đầu thì cô ta đã không định thừa nhận rồi.

– Cậu nói linh tinh gì vậy? Những chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Đều là lão đại không cần đến món đồ chơi đó nữa nên ra lệnh vứt cô ta đi, sao cậu lại đổ hết mọi chuyện lên người tôi như vậy chứ?

Biết thế nào cô ta cũng không chịu nhận, nhưng Hầu Tử cũng không chịu thua. Cậu ta cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa.

– Đừng tưởng những trò vặt này của cô thì có thể dễ dàng thoát được. Phiến Phiến, tôi không quan tâm giữa cô và tiểu thư có ân oán gì nhưng đứa bé vô tội, đó là con của lão đại đấy! Nếu không phải loại lòng dạ rắn rết như cô thì đứa bé đã có thể sống rồi!

Một phần bị dồn vào chân tường, một phần lại bị đả kích nên Lưu Phiến Phiến nhất thời cũng không khống chế được cảm xúc của mình, gật đầu dứt khoát một cái và cũng thừa nhận luôn. Còn với một thái độ thách thức và khinh bỉ.

– Đúng là tôi đấy thì sao? Không phải cậu cũng âm thầm lên kế hoạch đưa Lãnh Di Mạt đi sau lưng lão đại đó à? Cậu cũng đâu có quân tử hơn tôi đâu, còn dám đứng đây chỉ trích tôi? Có giỏi thì cậu cứ nói hết với lão đại đi. Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu, sự việc hiện giờ đang diễn ra đúng ý nguyện của cậu rồi đấy, Ngôn Dực đã đưa Lưu Phiến Phiến đi rồi, hoặc cho dù lão đại có tìm được cô ta thì cô ta liệu còn muốn bên cạnh lão đại không? Không lâu đâu, người phụ nữ đó sẽ biến mất khỏi cuộc đời của ngài ấy, lão đại vẫn sẽ là lão đại của chúng ta như trước kia, không có điểm yếu để kẻ khác dễ dàng nắm được. Thế nào? Đây không phải điều mà cậu vẫn muốn đó sao?1

Những điều mà Lưu Phiến Phiến vừa nói đều là ý muốn của Hầu Tử khi âm thầm lên kế hoạch đưa Lãnh Di Mạt đi. Nhưng đây không phải là cách mà cậu ta muốn. Cậu ta bật cười một tiếng, chậm rãi nhả ra được từng chữ một.

– Vì để đạt được những điều này mà cô không tiếc ra tay với một đứa bé vô tội? Phiến Phiến, cô còn là Lưu Phiến Phiến mà tôi biết không hả? Từ khi nào mà cô lại biến thành con người như vậy? Cô nói những gì cô đang làm đều vì muốn tốt cho lão đại? Đều là vì Xích Bang? Không, cô chỉ đang vì bản thân cô thôi, cô tưởng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì sao? Cô tưởng những người có mắt đều không nhìn ra cô có ý gì với lão đại sao? Ích kỷ, mù quáng, cũng chỉ đến mức làm những việc ngu ngốc như vậy.

Cậu ta nói một tràng dài, mỗi câu mỗi chữ dường như là đã đánh trúng vào tim đen của Lưu Phiến Phiến. Cô ta không dám đối diện với người trước mắt nên từ đầu đến cuối cứ nghiêng mặt nhìn sang một hướng khác.

Nói xong rồi, Hầu Tử cũng không còn lí do gì để giữ cô ta lại nữa, cậu ta buông tay ra, cũng xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi thẳng thì vẫn nán lại vài giây để lại mấy câu.

– Lão đại không phải kẻ ngốc, những gì cô làm, ngài ấy ắt đều biết. Cho dù tôi không nói thì ngài ấy cũng sẽ biết thôi. Cô tự mình cầu phúc đi.

Dứt lời, cậu ta thực sự đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Bây giờ bọn họ đều loạn cả lên để tìm Lãnh Di Mạt về cho Tả Bân.

Tả Bân một mình lái xe đi theo hướng dẫn của định vị nhưng khi ra khỏi trung tâm thành phố thì đã mất dấu, hắn lại tìm khắp tất cả những con đường xung quanh đó, nhưng đã tìm cả một buổi tối vẫn không tìm được người cần tìm, ngay cả một chiếc xe bị bỏ lại cũng chẳng có, nói gì đến dấu vết của Lãnh Di Mạt chứ.

Bất lực dừng xe dưới chân cầu, xung quanh đây chính là vùng ngoại ô rất vắng người qua lại. Rốt cuộc Ngôn Dực muốn đưa Lãnh Di Mạt đi đâu chứ? Sao lại mất dấu ở đây? Liệu có phải cô đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cứ một giây một phút trôi qua không tìm được cô thì lòng hắn lại nóng lên như lửa đốt, trong đầu hắn không còn nghĩ được chuyện gì khác ngoại trừ việc phải tìm được cô.

– Mạt Mạt, rốt cuộc em đang ở đâu? Anh xin lỗi, em đừng xảy ra chuyện gì, nhất định, đừng xảy ra chuyện gì….1

Cứ tìm hết một đoạn đường không có kết quả thì hắn lại dừng lại vừa tự trách bản thân, hai tay dồn hết sức đánh vào vô lăng trước mặt. Trông dáng vẻ của hắn bây giờ hoàn toàn khác với phong thái tao nhã với khí chất vương giả thường ngày, lại nhếch nhác và tiều tụy đi không ít.

Hai tay cào vào chân tóc, cúi gầm mặt trong sự tuyệt vọng, lo lắng và hối hận. Thì ra đây là hình phạt giành cho hắn, đau thấu tâm can, còn hơn cả ngàn mũi dao đâm xuyên qua tim….

Mạt Mạt của hắn, rốt cuộc cô đang ở đâu chứ? Chỉ cần có thể tìm được cô, hắn nhất định sẽ không bao giờ làm cô tổn thương thêm nữa, chỉ cần có thể tìm được cô, dù cô có muốn moi tim hắn ra thì hắn cũng cam lòng….

– Lão đại, lão đại, ngài không sao chứ?

Mất hơn mấy tiếng đồng hồ thì đám người của Hầu Tử mới đuổi kịp được Tả Bân. Hầu Tử vừa gõ cửa xe vừa tìm đường mở cửa.

Nghe tiếng ồn bên ngoài, rất lâu Tả Bân mới ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo lại, vô tình cảm nhận được trên tay vừa lau được mấy giọt chất lỏng trên mặt. Hắn chợt khựng lại mấy giây, đó là, nước mắt của hắn sao?

– Lão đại, ngài bị thương rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy.

Bàn tay vẫn còn chảy máu nhưng Tả Bân không có tâm tư quan tâm nhiều như vậy.

– Tìm Mạt Mạt đi! Tôi không sao cả. Mau tìm cô ấy về đây.

Ngủ cả một đêm liền, cuối cùng Lãnh Di Mạt cũng đang tỉnh lại. Nhưng cô lại không thể thoát khỏi được cơn ác mộng, mắt không mở ra mà nước mắt thì liên tục lăn khỏi khóe mắt, miệng lặp đi lặp lại mấy câu, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ lắc đầu không ngực.

– Đừng mà, đừng mà, đừng, đừng mà, đừng giết con của tôi! Đừng giết con của tôi! Đừng giết con của tôi! Con của tôi! Con của tôi!

– Mạt Mạt, Mạt Mạt, Mạt Mạt, tỉnh lại đi! Mạt Mạt, em có nghe thấy không? Mau tỉnh lại đi.

Hai tay Ngôn Dực giữ chặt hai bên vai của cô, vô cùng lo lắng và sốt ruột gọi cô dậy. Anh ta cứ hỏi bác sĩ và y tá bên cạnh. ‘

– Có cách nào giúp cô ấy không?

Nhìn biểu cảm bất lực của những người đó, anh ta lại quay lại lay Lãnh Di Mạt.

– Mạt Mạt, Mạt Mạt, là tôi đây, Mạt Mat.

– Đừng giết con của tôi!

Trong giây phút bất ngờ, Lãnh Di Mạt cuối cùng cũng mở mắt và bừng tỉnh. Việc đầu tiên khi cô vừa tỉnh lại chính là vội vàng ngồi dậy, vừa tìm vừa hỏi người đang giữ mình lại.

– Mạt Mạt, Mạt Mạt, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi.

– Con của tôi đâu? Con của tôi đâu rồi hả?

Cô túm chặt lấy cánh tay của Ngôn Dực, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh ta như đang cầu khẩn, giọng run rẩy hỏi.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement