Thế còn chưa hết, còn có chuyện quá đáng hơn.
Chỉ thấy trong khán giả có người dẫn đầu kêu: "Đánh không lại thì đánh không lại, tìm cớ cái gì? Câu lạc bộ Chí Tôn đánh bại loại rác rưởi bọn mày còn cần động tay động chân sao? Ha ha, đã thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!"
Rất nhiều khán giả cũng la hét theo.
Trong lúc nhất thời, câu lạc bộ Kẻ Báo Thù rơi vào bước đường cùng.
Dường như toàn hiện trường đều là người của tập đoàn Hoa Thượng, ai cũng hận không thể giẫm một cái lên người bọn họ, cảm giác này cực kỳ tệ.
Trong khán phòng, Tiểu Cảnh rất hài lòng vuốt râu, kết quả của trận đấu hôm nay có thể đoán trước được.
Bất kể đối phương có cố gắng thế nào cũng không thể lật ngược tình thế.
Thiết bị, nhân viên, khán giả, tất cả đều bị động tay động chân, kỳ tích tuyệt đối không thể xảy ra.
Trên khu vực thi đấu, Tiêu Đông Dương còn đang định mắng tiếp thì Chân Minh ở bên cạnh đã nói: "Trận đấu với câu lạc bộ Chí Tôn sẽ có tình huống như vậy xảy ra, chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao? Còn tranh cãi gì nữa? Cố gắng hết sức đi."
Đừng thấy Chân Minh nhỏ hơn mấy tuổi nhưng khả năng chịu đựng về mặt tâm lý của cậu ta mạnh hơn Tiêu Đông Dương rất nhiều.
Tiêu Đông Dương thở dài một hơi, nói: "Ha, cho rằng làm vậy là có thể ngăn cản ông đây sao? Chẳng phải chỉ là hơi đứng máy thôi hả? Ông đây vẫn có thể "xử" chết các người!"
Ván thứ hai, tiếp tục.
Ván này căn bản là một ván lật ngược tình thế, thiết bị bên phía Kẻ Báo Thù quá tệ, hở chút là lại đứng máy, có điều hơi khác với ván trước là dường như Tiêu Đông Dương đã quen với kiểu "đứng máy" này, có thể phán đoán trước, thậm chí có thể lợi dụng "đứng máy" để dụ dỗ đối thủ.
Đến ván thứ ba, Tiêu Đông Dương bày ra trình độ vượt cả thần.
Dưới tình huống thiết bị cực kém, hở chút lại đứng máy thành powerpoint, dễ dàng giết liên tiếp ba người, cướp được tài nguyên có lợi, dẫn dắt cả đội hoàn thành một đợt toàn quân bị diệt!
Trình độ của người này cao tới đáng sợ.
Trên khán đài, Tiếu Cảnh có chút không nhìn nổi, sao lại có thí sinh nghịch thiên như vậy? Vì vậy ông ta âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Lâm Hồng.
Đương nhiên Lâm Hồng biết phải làm gì.
Vì giành chiến thắng, không từ thủ đoạn!
Sau đó, Lâm Hồng thực hiện một hành vi buồn nôn hơn - Đó là thỉnh thoảng màn hình của Tiêu Đông Dương sẽ bị đen!
Đứng máy thì thôi, đen màn hình là sao?
Cả người ở đâu cũng không nhìn thấy, còn chơi thế nào nữa?
Hơn nữa, hiển nhiên đối thủ có mục đích, chỉ nhắm vào Tiêu Đông Dương mà đánh, trong lúc nhất thời Tiêu Đông Dương đã chết ba lần, muốn vùng lên lần nữa đã là hi vọng xa vời.
Cuối cùng dưới tình huống mắt thấy ván thứ ba sắp chiến thắng đã bị thua.
Câu lạc bộ Kẻ Báo Thù thua liên tiếp ba trận.
Dưới tình huống bảy ván thắng bốn, bọn họ đã bị đẩy tới bờ vực, thật sự không có bất kỳ hi vọng chiến thắng nào.
Muốn thắng liên tiếp bốn ván?
Còn là thắng liên tiếp bốn ván dưới tình huống thiết bị như thế, trọng tài như thế, đó là chuyện vốn dĩ không thể làm được.
Tiêu Đông Dương sắp tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cuối cùng khán giả ở hiện trường đã không nhìn nổi nữa.
Không có ai bị ngu cả, thật ra mọi người thấy rõ thiết bị có vấn đề hay không, sau khi bị giết liên tục ba trận, khán giả vô cùng kích động, những khán giả chân chính kia không ngồi yên nổi mà nhao nhao đứng dậy.
"Không công bằng!"
"Gian lận!"
"Trận này không thể tính!"
Nhưng tiếng nói của khán giả luôn nhỏ yếu, người dẫn chương trình hừ lạnh một tiếng, giơ micro nói: "Trọng tài, nhân viên kỹ thuật, công chứng viên cũng không nói gì, các người có tư cách gì la hét ở đây?"
"Hiểu chưa?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất