Trong lúc nhất thời, đầu óc Giang Nghĩa nhanh nhạy suy xét, các loại khả năng đều suy nghĩ qua một lượt.
Chu Nghĩa Thịnh không nói lời nào đứng ở một bên yên lặng chờ đợi, ở bên cạnh Giang Nghĩa đã lâu như vậy nên anh ta biết rõ thói quen của Giang Nghĩa, lúc này nhất định không được quấy rầy suy nghĩ của Giang Nghĩa.
Khoảng hai mươi phút sau, Giang Nghĩa giảm tốc độ.
Anh bình tĩnh nói: "Hoa vừa là thuốc giải vừa là thuốc độc, có người dùng hoa chế thành bột Phệ Tâm để khống chế toàn bộ thành phố Yến, đồng thời dùng hoa chế tạo thuốc giải để đảm bảo người bị khống chế sẽ không chết.
"Bông hoa này tôi lấy từ chỗ Trần Lão về. Nhìn bề ngoài, Trần Lão rất có thể là kẻ đầu sỏ, nhưng đừng quên ông ta vẫn còn một học trò khác là Thánh Thủ Vô Thường Nhiếp Thiên Kỳ."
"Nhiếp Thiên Kỳ cũng đã học được các kỹ năng trồng trọt loài hoa này, hơn nữa điểm quan trọng nhất là Nhiếp Thiên Kỳ đã bị ông cụ Thân bứng đi và vẫn luôn làm việc cho ông cụ!"
"Khả năng bột Phệ Tâm do Nhiếp Thiên Kỳ chế ra còn lớn hơn nhiều so với Trần Lão"
Song Ngư khẽ gật đầu, bổ sung thêm: "Tôi còn có một nguồn tin chứng minh cho phỏng đoán này, đó là ông cụ Thân vô cùng dung túng Nhiếp Thiên Kỳ. Phải biết là tính tình của ông cụ Thân rất nóng nảy dễ bùng nổ, nếu ai đắc tội với ông ta thì sẽ bị báo thù! Nhưng ông ta lại bao dung tất cả cho Nhiếp Thiên Kỳ, thậm chí còn ông cụ Thân không phê bình một câu nào khi anh ta làm ra rừng thịt hổ rượu, điều này rất bất thường.
E rằng nguyên nhân đằng sau là vì thóp của ông cụ đang nằm trong tay Nhiếp Thiên Kỳ.
Thóp này rất có thể là bột Phệ Tâm!
Từ những manh mối vốn có để suy đoán, ông cụ đã bứng Nhiếp Thiên Kỳ đi và lợi dụng Nhiếp Thiên Kỳ để chế tạo bột Phệ Tâm cũng như thuốc giải, từ đó kiểm soát toàn bộ thành phố Yến.
Ông cụ Thân là một con hổai ăn thịt, vậy Nhiếp Thiên Kỳ đangna giúp kẻ ác làm việc ác!
Bây giờ, mọi thứ đều đã sáng tỏ rồi.
Chỉ có một câu hỏi khiến Giang Nghĩa băn khoăn, có phải ông cụ đã đưa Nhiếp Thiên Kỳ đi để chế tạo bột Phệ Tâm ngay từ đầu không?
Có cái gì đó không đúng.
Theo những gì Tưởng Y Vânmd đã nói với Giang Nghĩa trước đây, Trần Lão đã dành cả đời để nghiên cứu cách đối phó với tế bào ung thư, "công nghệ ghép cành" mà ông ta nghiên cứu thực ra là công nghệ đối phó với tế bào ung thư, sao có thể có liên quan đến bột Phệ Tâm chứ?
Những gì Nhiếp Thiên Kỳ học được là kỹ thuật của Trần Lão, vì vậy anh ta chắc chắn sẽ không liên quan gì đến bột Phệ Tâm.
Đã như vậy, tại sao ông cụ lại còn đưa Nhiếp Thiên Kỳ đi?
Chẳng lẽ lúc đầu là để khắc chế tế bào ung thư, kết quả sau đó lại vô tình chế tạo ra bột Phệ Tâm sao?
Giang Nghĩa hỏi Song Ngư: "Ông cụ Thân hoặc người thân thiết nhất bên cạnh ông cụ có bị ung thư không?"
Song Ngư lắc đầu một cách chắc chắn: "Không có, một người cũng không, sức khỏe của Thân Khả Hân rất tốt, cho dù là ông cụ hay Tiểu Cảnh đều vô cùng khỏe mạnh dù đã lớn tuổi, không có bất kỳ căn bệnh ung thư nào. “
Vậy thì kỳ lạ quá.
Cả nhà ông cụ khỏe mạnh, vậy tại sao lại giấu Nhiếp Thiên Kỳ đi?
Chẳng lẽ ban đầu ông cụ biết Nhiếp Thiên Kỳ có thể tạo ra bột Phệ Tâm ư? Không thể nào, ông cụ Thân vừa không phải bác sĩ vừa không phải thần thánh, làm
sao ông ta có thể đoán trước được chứ?
Lý do ông cụ Thân đưa Nhiếp Thiên Kỳ đi là gì? Điểm này thực sự rất quan trọng.
Giang Nghĩa âm thầm giữ câu hỏi này trong lòng và chờ đợi sau này có cơ hội tìm kiếm câu trả lời, điều quan trọng nhất hiện tại là học tất cả các kỹ thuật ghép nối từ Trần Lão.
Sau khi nắm vững tất cả các kỹ thuật, tin rằng nhiều sự thật sẽ tự nhiên xuất hiện.
Sau đó, Chu Nghĩa Thịnh nói: "Chủ tịch Giang, thi thể đã được nghiên cứu xong xuôi, chúng ta có nên an táng long trọng cho côgd Thôi Oánh không?"
Giang Nghĩa gật đầu khẳng định: "Đương nhiên chúng ta phải chôn cất đàng hoàng rồi, cô Thôi Oánh đã dùng cả mạng sống của mình để đổi lấy cho chúng tôi một cơ hội, là một nữ anh hùng với nhân cách cao thượng, vì vậy cô ấy phải được an táng long trọng! Song Ngư, chuyện này giao cho cậu, nhất định phải làm một lễ tang long trọng cho cô Thôi Oánh"
“Vâng!” Song Ngư nhận nhiệm vụ.
Giang Nghĩa lập tức xoay người đi ra khỏi phòng giải phẫu, còn chưa đi được bao xa đã nhận được điện thoại của Bảo Bình.
Khoảng thời gian này Bảo Bình phụ trách công việc của câu lạc bộ Kẻ Báo Thù, giờ này gọi điện thoại đến, nhất định là có chuyện gì đó ở câu lạc bộ. Anh nhận điện thoại, nghe thấy Bảo Bình nói: "Chủ tịch Giang, tối nay anh có rảnh không?"
Giang Nghĩa hỏi: "Có chuyện gì, nói."
"Là thế này, thực lực của những đứa trẻ trong câu lạc bộ Kẻ Báo Thù đều rất mạnh, không làm mọi người thất vọng, đã thành công lọt vào trận chung kết rồi. Tối nay chúng em đi sẽ đến trung tâm esports để quyết đấu một trận sống còn với câu lạc bộ Chí Tôn! Nếu có thể, chúng em hy vọng có thể nhìn thấy chủ tịch Giang trong trận chung kết, như thế sẽ mang đến cho chúng em động lực rất lớn.
Giang Nghĩa cười nói: "Tôi đương nhiên sẽ có mặt vào thời khắc mấu chốt như vậy rồi."
"Cảm ơn chủ tịch Giang!"
"Ùm."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nghĩa vừa mừng vừa lo.
Vào đến trận chung kết đương nhiên là điều đáng mừng, nhưng không thể vui mừng quá sớm, không giành được quán quân thì mọi thứ đều vô ích.
"Tối nay, các chàng trai hãy cố lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất