Y Vương Sở Vân Hoa khi mười hai tuổi đã có thể đọc thuộc lòng Dược điển Á tộc.
Mười lăm tuổi đã nổi tiếng và trở thành thần y.
Bao nhiêu năm nay, ông ta thực hành cả Trung y và Tây y, đặc biệt là trong truyền thống châm cứu được truyền thừa lâu đời của Á tộc.
Một bộ thần châm đoạt mệnh có thể đoạt mệnh với trời, giúp bệnh nhân sống lại.
Ông ta có thể trở thành Y Vương là điều danh xứng với thực.
Thượng Quan Dược Thạch là truyền nhân của gia đình có truyền thống ngành y, tổ tiên ba đời hành y, truyền lại vô số phương pháp tuyệt diệu.
Ông ta là người thanh tâm quả dục, trầm mặc ít nói, chỉ một lòng muốn tạo dựng tên tuổi trong cuộc thi Y Vương.
Ngoại trừ lần trước tranh Y Vương với Sở Vân Hoa kém hơn một chút thì hầu hết những bệnh nhân ông ta gặp, ngoài bệnh nan y ra, không có ca bệnh nào thất bại.
Còn Cốc Thiên Sơn thì vốn là thế gia Trung y, tuy thực lực của nhà họ Cốc hơi thấp trong thế gia Trung y, nhưng tục ngữ có câu yếu trâu còn hơn khoẻ bò, cho dù như vậy, y thuật của Cốc Thiên Sơn cũng không thể coi thường, huống hồ lần này ông ta còn có chuẩn bị trước.
Tám tuyển thủ vượt qua ba vòng thi còn lại cũng đều là bác sĩ nổi tiếng, đều là người được người dân tôn kính như thần ở mỗi địa phương.
Có thể nói, cuộc thi giành ngôi Y Vương lần này nhất định là một cuộc chiến thảm khốc!
Muốn bộc lộ tài năng quả là khó như lên trời.
Nhưng chỉ khi thành Y Vương mới có đủ tư cách để thách đấu người thủ môn của thế gia Trung y, mới có thể giúp Tôn Đại Hải trở lại nhà họ Tôn. Mạc Hoa Đình lo lắng nói: “Thực lực của tuyển thủ cuộc thi Y Vương lần này quá mạnh! Tôi thật sự hơi lo lắng cho Trình thần y”
Ninh Cát Sơn lại rất tin tưởng Trình Kiêu: “Anh Mạc đừng lo, tôi tin vào y thuật của Trình thần y
Tôn Đại Hải nắm chặt tay nhìn Trình Kiêu, kích động không nói nên lời.
Ông có được về lại nhà họ Tôn, có thể hoàn thành tâm nguyện lớn nhất cuộc đời mình không đều phụ thuộc vào Trình Kiêu.
Ninh Lan lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Tôn Đại Hải, bà dịu dàng an ủi: “Đừng lo, tôi tin Tiểu Kiêu, nếu đã đồng ý thì chắc chắn có tự tin chiến thắng” “Ừm” Tôn Đại Hải gật đầu.
Mặc dù Ninh Lan không hài lòng với thái độ của Tôn Đại Hải đối xử với Trình Kiêu, nhưng dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, nếu tình cảm không sâu đậm thì bà cũng không đứng cùng Tôn Đại Hải ở đây.
Sở Vân Hoa, Thượng Quan Dược Thạch, Cốc Thiên Sơn, ba người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn phớt lờ Trình Kiêu và tám người kia.
Tuy rằng thể hiện vừa rồi của Trình Kiêu kinh động tứ phía, nhưng trong mắt ba người thì vẫn chưa đủ.
Để trở thành Y Vương không chỉ cần biết khám bệnh, còn cần có năng lực vượt xa những người khác.
Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu với vẻ giễu cợt: “Tên kia, ở đại học y Hà Tây coi như cậu lợi hại! Nhưng trước mặt ba tôi, cậu sẽ biết chút năng lực đó của cậu căn bản chẳng đáng nhắc tới!”
Cốc Sinh Ngọc nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nham hiểm, trong mắt tràn đầy ác độc: “Trình Kiêu, là cậu phá hỏng việc tốt của tôi, khiến tôi bẽ mặt trước nhà họ Tôn, lần này ba tôi đã có chuẩn bị, nhất định sẽ trả thù cho tôi, đạp cậu bẹp dí dưới chân!”
Chỉ có Thượng Quan Thanh Thiền là không có vẻ ghen tỵ hay lạnh nhạt trên khuôn mặt xinh đẹp, cô ta nhìn Trình Kiêu với vẻ mong chờ.
“Trình Kiêu, tôi thật sự tò mò cậu còn có thể đi được bao xa?”
Những người trẻ tuổi vây quanh theo dõi cũng đều tập trung vào Trình Kiêu, dù sao trong số những người này chỉ có Trình Kiêu là người trẻ tuổi.
Giám khảo kia chậm rãi xoay người, nhìn về phía Sở Vân Hoa, cao giọng hô: “Xin mời Y Vương!”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Sở Vân Hoa.
Ông lão mặc bộ vest màu xám với vẻ ngoài rất bình thường, hàng lông mày vừa rậm vừa đen.
Sở Vân Hoa đi tới, chắp tay chào mọi người, hô to: “Chào mọi người!”
“Sở mỗ tôi may mắn có được vị trí này đã một thời gian, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu ai muốn ngồi lên đây còn phải xem có khả năng đó hay không”
Thái độ của Sở Vân Hoa rất ngông cuồng nhưng mọi người không hề thấy phản cảm, ngược lại còn thấy khí thế này mới xứng với phong thái của Y Vương đương thời.
Giám khảo nhìn hơn mười người thách đấu, trầm giọng hỏi: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Không ai trả lời, giám khảo nói luôn: “Nếu đã sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Năm bệnh nhân được nhân viên công tác đưa vào, một già một trẻ, ba trung niên, hai nam một nữ.
Giám khảo đó nói: Những bệnh nhân này đều được chọn từ bệnh viện đa khoa trực thuộc số một Thủ Đô, mỗi nhóm có năm người, chúng tôi cố gắng đảm bảo rằng tình hình bệnh của bệnh nhân mỗi nhóm gần giống nhau, bây giờ mời các vị bắt đầu chẩn đoán và chữa trị!”
Một ông lão mặc đồ Đường màu đen nghiêm nghị nói: “Tôi trước!”
Nói rồi ông ta bước tới, chắp tay với đám đông: “Tôi xin được thể hiện trước.
Người ông ta chẩn đoán đầu tiên là một người già.
Trong tay những bệnh nhân này đều đang cầm giấy tờ khám sức khoẻ liên quan, có chụp CT, báo cáo chẩn đoán...
“Thè lưỡi ra.
“Xoay cánh tay!”
Bác sĩ này rất chuyên nghiệp, nhanh chóng khám chữa cho người già đó và hai nam một nữ nữa. Hơn nữa lập tức có hiệu quả tại chỗ, bốn người liên tục nói lời cảm ơn.
Bệnh của những người này, nếu đến bệnh viện thì có lẽ sẽ phải nhập viện. Có thể thấy y thuật của bác sĩ này cao siêu nhường nào.
Nhưng khi điều trị cho đứa trẻ chừng bảy tuổi cuối cùng, dường như ông ta đã gặp phải vấn đề khó giải quyết.
“Kỳ lạ, kỳ lạ...
Sau nửa giờ nghiên cứu, ông ta vẫn không thể đưa ra chẩn đoán.
“Tôi học chưa tới nơi tới chốn, không thể chữa được cho đứa nhỏ này.” Nói xong ông ta đứng dậy, cúi đầu ủ rũ.
Đứa bé kéo nhẹ ống tay áo ông lão, cười ngây thơ, cất giọng nói non nớt: “Ông đừng nản lòng, cháu đã quen rồi.”
Một câu nói khiến người ta không kìm được nước mắt.
Ông lão thở dài, xấu hổ đi về phía đám đông.
Giám khảo phụ trách ghi chép gọi người đưa đứa bé rời đi, sau đó nói: “Nhóm tiếp theo.
Ngay lập tức, nhân viên công tác lại đưa năm bệnh nhân tới.
Tông chỉ của cuộc thi Y Vương không chỉ là chọn ra bác sĩ có cống hiến lớn nhất cho sự nghiệp y học của Á tộc, có y thuật cao nhất, mà còn là mang lại lợi ích cho một số bệnh nhân.
Bệnh nhân được chọn lần này đều được chọn từ các bệnh viện lớn, tình trạng bệnh tương đối phức tạp.
Cuộc thi Y Vương gần như quy tụ toàn bộ các bác sĩ hàng đầu Á tộc, với những bệnh nhân này mà nói, đó là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
“Để tôi!” Một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi với vẻ ngoài uy nghiêm, nghiêm túc bước lên.
Cũng một già một trẻ, ba người trung niên, hai nam một nữ.
Bệnh tình cũng tương tự như nhóm đầu tiên.
Nhưng ông lão này vật lộn một hồi cũng chỉ chữa khỏi được cho hai nam một nữ, không thể làm được gì cho người già và trẻ em.
Trình Kiêu thờ ơ quan sát, thấy người cuối cùng trong số tám người cùng qua ba phần thi với mình đã lên sân khấu, nhưng anh vẫn tỏ vẻ không để tâm.
Bác sĩ cuối cùng có vẻ giỏi hơn bảy bác sĩ lúc trước một chút.
Chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại một đứa bé cuối cùng, hơn nữa bốn bệnh nhân phía trước dường như không hề khiến ông ta thấy khó nhằn.
Tuy nhiên, khi đối mặt với đứa trẻ cuối cùng, vẻ mặt ông ta rõ ràng đã thận trọng hơn nhiều.
Có vẻ như bệnh tình của đứa trẻ khiến ông ta cảm thấy rất khó nhằn.
Ông lão hỏi rất chi tiết sau đó cau mày suy nghĩ, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng dường như ông ta đã hạ quyết tâm.
Ông ta lấy hộp châm bạc nhỏ ra, bắt đầu châm kim cho đứa trẻ.
Trình Kiêu vốn đang nheo mắt cũng bỗng mở to mắt. Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng anh vừa nhìn đã biết người này vẫn chưa học được Thái Thanh khí châm. Ông ta đang mạo hiểm châm cứu!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất