Sau khi nhảy xuống, vẻ sững sờ trên mặt Dương Chấn càng đậm sâu.
Sau khi càng rơi xuống dưới, linh khí bên dưới càng lúc càng nồng đậm, thậm chí sắp nồng đậm tới mức giống như linh lực tràn lên lúc Dương Chấn đột phá.
Vốn Dương Chấn cảm thấy linh khí bên phía miếu sơn thần là chỗ có linh khí nồng đậm nhất ở trong Thần Dược Cốc, nhưng bây giờ mới phát hiện, linh khí ở miếu sơn thần này nồng đậm như vậy hoàn toàn là vì cái vực sâu này.
Linh khí xung quanh miếu sơn thần đều là tỏa ra từ trong cái vực sâu này.
Trong lòng Dương Chấn chợt thốt lên, với linh khí nồng đậm như này, nếu mà ở lại đây tu luyện, thực lực nhất định có thể ở trong thời gian ngắn liên tiếp không ngừng đột phá.
Thậm chí, dựa vào linh khí ở đây, có thể tu luyện tới mức có thể hoàn toàn đối kháng được cường giả của thượng giới cổ võ.
Khi Dương Chấn nhảy xuống vực sâu, anh đoán chắc sẽ phải cần thời gian rất dài, vì dù sao với thần thức mạnh mẽ hiện nay của anh cũng không thể dò xét được phần đáy.
Nhưng sau khi thời gian dần trôi, độ cao của cái vực này cũng vượt ngoài dự liệu của Dương Chấn, thậm chí khiến Dương Chấn có loại cảm giác rơi thẳng xuống địa ngục.
Lần đầu tiên Dương Chấn mới thấy vách đá với độ cao như này.
Trong lòng Dương Chấn cũng kích động, sau khi nồng độ của linh khí không ngừng tăng lên, hô hấp của Dương Chấn trở nên dồn dập, càng là nơi khó tới như này, giá trị của những thứ ở đây chắc chắn sẽ càng cao.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, Dương Chấn cuối cùng cũng thành công đáp xuống phần đáy của vực sâu.
Một màn trước mắt khiến Dương Chấn cảm thấy rất sững sờ, cũng vượt ngoài dự liệu của Dương Chấn rất nhiều.
Vốn bên trên chỉ là một vách đá rộng mấy mét, hơn nữa độ cao lớn đến vậy, ánh sáng bên trong nên rất tối tăm mới đúng.
Nhưng ở đây, ngẩng đầu lên là ánh nắng rực rỡ, điều quỷ dị nhất là căn bản không thể nhìn thấy mặt trời, căn bản không thể tìm được nguồn ánh sáng này đến
từ đâu.
Xung quanh là một dãy núi đá màu xám, những ngọn núi cao sừng sững, căn bản không nhìn thấy đỉnh.
Ở giữa các ngọn núi có rất nhiều khe hở, còn thông tới đâu, Dương Chấn cũng không biết.
Dương Chấn cũng không tiếp tục đi sâu vào bên trong, bởi vì mảnh đất dưới chân của anh lúc này, theo anh thấy, hoàn toàn là một thánh địa thảo dược.
Khắp nơi đều là thảo dược quý hiếm, có rất nhiều loại, Dương Chấn còn chưa thấy bao giờ, đều chỉ từng thấy trong một số sách cổ.
Hơn nữa, ở trong ghi chép của sách cổ, cũng nói rõ độ hiếm của những thảo dược này, gần như rất khó gặp được, ở trung giới cổ võ thậm chí phải mấy trăm năm mới xuất hiện một cây.
Nhưng trước mắt, loại bảo vật vô giá này lại rải rác khắp nơi, hơn nữa tuổi của mỗi cây đều rất lâu, ít nhất phải ngàn năm vạn năm.
Nơi này dù sao rất khó tới được, hơn nữa ít người biết, lúc đầu khi Dương Chấn đi tới miếu sơn thần cũng chỉ cảm thấy dưới vực sâu này có thứ gì đó, nhưng nó không thể thu hút được anh.
Thứ thật sự thu hút được Dương Chấn chính là cỗ khí tức của đất tràn lên từ đây trong lúc Dương Chấn đột phá thì mới kinh động tới Dương Chấn. Và ngay sau khi anh đột phá tu vi thì trực tiếp chọn xuống đây khám phá.
Mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra từ thảo dược, Dương Chấn khẽ ngửi, lập tức khiến anh như bị say.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất