Ba của Nhị Trụ có chút lý trí, tuy ông ta cũng không hiểu mục đích thật sự khi Dương Chấn tới nhà bọn họ, đồng thời ông ta cũng không hy vọng Dương Chấn tới nhà ông ta, nhưng ông ta vẫn lập tức lớn tiếng nói Nhị Trụ và mẹ của Nhị Trụ: “Đừng ồn nữa! Còn chê tối qua chưa đủ ồn à?"
Ba của Nhị Trụ lo Dương Chấn sẽ bị chọc giận bởi thái độ của Nhị Trụ và mẹ của Nhị Trụ lúc này, nếu Dương Chấn thật sự nổi giận mà ra tay, bọn họ không có sức chống trả.
Sau tiếng ngăn cản của ba Nhị Trụ, mẹ của Nhị Trụ không dám nói gì nữa nhưng bà ta vẫn không bỏ chiếc ghế trong tay xuống, dáng vẻ chỉ cần Dương Chấn động thủ làm tổn thương Nhị Trụ, bà ta sẽ ngay lập tức liều mạng với Dương Chấn.
Điều này khiến Dương Chấn rất bất lực, dù sao anh vốn không có ý định sẽ làm tổn thương bọn họ, lần này tới nhà, quả thật là rất chân thành.
Ba của Nhị Trụ sau khi thấy hai người bình tĩnh lại, ông ta cẩn thận hỏi: “Cậu... cậu thật sự tới chia linh thạch cho chúng tôi sao? Cậu đừng hiểu lầm suy đoán của chúng tôi, bởi vì nhiều năm qua, Trương Hoành là người như nào, chúng tôi đều rất rõ nên chúng tôi căn bản sẽ không tin ông ta sẽ tặng linh thạch cho người khác.
Dương Chấn cũng không nói nhảm, lập tức mở túi vải ra, trực tiếp đổ linh thạch ra đất.
Nhìn thấy một màn này, cả nhà Nhị Trụ đều ngây ngốc, cả đời này bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy.
Nhưng điều khiến bọn họ sốc nhất là Dương Chấn vậy mà thật sự lấy ra linh thạch.
“Cái này..... tôi... tôi không phải đang nằm mơ chứ? Cậu vậy mà thật mang tới nhiều linh thạch như vậy, đây lẽ nào thật sự là linh thạch mà Trương Hoành giao nộp ư?”
Ba của Nhị Trụ hỏi với vẻ khó tin.
Cho dù lúc này linh thạch đã được để trước mặt, bọn họ cũng vẫn cảm thấy tất cả chuyện này không chân thực.
Dù sao, nhiều linh thạch như thế, trong cả Thần Dược Cốc, cũng chỉ có tên khốn hoành hành bá đạo như Trương Hoành mới từng thấy.
Lúc này thấy nhiều linh thạch như vậy, ánh mắt của nhà bọn họ đều phát sáng, số linh thạch này đủ cho bọn họ sống mấy đời.
Có điều, cả nhà bọn họ rất nhanh đã bình tĩnh lại, bọn họ rất rõ, tuyệt đối không thể lấy số linh thạch này.
Dù sao, có linh thạch có mạng lấy không có mạng tiêu.
Đây là linh thạch của ác bá Trương Hoành, dám động vào linh thạch của Trương Hoành, điều đó thật sự không khác gì tìm chết.
Cho dù hiện nay Dương Chấn ở đây, bọn họ vẫn không dám lấy một linh thạch, thâm chí không dám chạm vào, lo khi Trương Hoành tới sẽ vì số linh thạch này dính khí tức của bọn họ mà dạy dỗ bọn họ.
Mà Trương Hoành không có nhân tính đó, thậm chí không cần động thủ, chỉ cần tùy ý mở miệng khiến dược liệu của bọn họ không bán được ra ngoài đã đủ khiến bọn họ chết rồi.
Ngay lập tức, ba của Nhị Trụ lập tức khuyên Dương Chấn: “Tuy tôi không biết tại sao Trương Hoành lại thật sự giao nộp linh thạch cho cậu, nhưng tôi khuyên cậu, hãy lập tức mang số linh thạch này rời đi đi!”
“Nếu cậu không muốn hại chúng tôi thì nghe tôi, mau mang linh thạch rời đi, tuyệt đối đừng để tên điên Trương Hoành đó biết cậu từng mang linh thạch của ông ta tới nhà tôi, coi như tôi cầu xin cậu!”
Thấy cảm xúc của nhà Nhị Trụ kích động, Dương Chấn cũng không tiện kích thích bọn họ nữa, vì vậy anh lập tức thu lại linh thạch.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất