Điều mà Lưu Ngữ Yên nói lúc này đều là lời nói thật lòng, cô ta từ tận đáy lòng cảm thấy có lỗi với gia đình của Nhị Trụ.
Gia đình của Nhị Trụ bình thường chăm sóc cô ta như vậy, kết quả hôm nay vì cô ta mà bị liên lụy, suýt nữa bị giết, điều này khiến cô ta đau lòng tới nghẹt thở. Mẹ của Nhị Trụ cũng khóc, bà ta cũng không muốn dùng lời nói tổn thương Lưu Ngữ Yên, nhưng nghĩ tới nhà bọn họ suýt nữa bị giết, điều này khiến bà ta không nuốt trôi cục tức này.
Ba của Nhị Trụ vào khoảnh khắc Lưu Ngữ Yên quỳ xuống thì vội vàng kéo Lưu Ngữ Yên dậy: "Con bé này, cháu làm gì thế hả, điều này tuyệt đối không thể. Cháu quỳ như vậy, thật làm bọn chú tổn thọ, mau đứng dậy, chú không trách cháu.
Sau đó, ba của Nhị Trụ quay đầu tức giận nói với mẹ của Nhị Trụ: “Đủ rồi! Khóc cái gì mà khóc, không phải còn chưa chết hay sao? Bà cứ phải ép bọn trẻ khó chịu thế à?”
“Ngữ Yên là đứa trẻ chúng ta nhìn nó lớn lên, con bé là người như nào, bà còn không rõ hay sao? Là Nhị Trụ nhà chúng ta cứ muốn đắc tội với những tên súc sinh của nhà họ Trương!”
“Hơn nữa con trai của chúng ta cũng không làm gì sai, nó là một người đàn ông, bảo vệ cô gái mà mình thích thì có gì sai chứ? Lẽ nào bà muốn nó làm rùa rụt cổ, thấy chết không cứu à?”
“Nếu bà còn ở đây mà khóc nữa, ngày mai tôi bỏ bà!”
Cuối cùng, dưới sự ép buộc của ba Nhị Trụ, mẹ của Nhị Trụ cũng không dám khóc nháo nữa, chỉ có thể đứng dậy lau khô nước mắt!
Lúc này Dương Chấn cũng tới bên cạnh Nhị Trụ, trực tiếp cúi người một góc chín mươi độ trước gia đình của Nhị Trụ: “Xin lỗi, tại tôi đã liên lụy tới các người!”
“Do tôi ẩn nấp ở trong nhà Ngữ Yên, chuyện này không trách được Ngữ Yên, càng không trách được Nhị Trụ, là tôi có lỗi với bọn họ, hy vọng các người có thể
chấp nhận lời xin lỗi của tôi!”
“Ngày mai, nếu Trương Hoành thật sự mang linh thạch đến, một nửa để lại cho Ngữ Yên và Tiểu Hàng, một nửa còn lại chia cho các người, coi như bù đắp!”
Ba mẹ của Nhị Trụ nghe vậy, hai mắt bỗng trợn to, một nửa của một trăm nghìn linh thạch đó, tức là năm mươi nghìn linh thạch, cả đời bọn họ cũng không thể kiếm được từng đó.
Mỗi ngày thức khuya dậy sớm, vất vả hái thảo dược, một ngày cũng chỉ đổi được ba tới năm viên nguyên thạch, tuy nhiên chút nguyên thạch đó còn dùng để đổi lấy đồ ăn.
Vậy nên, thảo dược mà bọn họ hái được mỗi ngày cũng chỉ đủ cho bọn họ ăn no, rất khó dư nhiều nguyên thạch, một năm nhiều nhất cũng chỉ có thể tích được mấy trăm linh thạch mà thôi.
Thậm chí, có một số người xui xẻo, hái được quá ít thảo dược, ngay cả chuyện ăn no mỗi ngày cũng là một vấn đề.
Hiện nay, Dương Chấn lại nói với bọn họ, chia cho bọn họ một nửa số linh thạch, bọn họ nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Tuy nhiên, mẹ của Nhị Trụ lập tức có vẻ mặt cảnh giác, nói: “Sao cậu có thể có lòng tốt chia cho chúng tôi nhiều linh thạch như vậy, vô công bất thụ lộc, tôi không dám lấy linh thạch của cậu, tôi chỉ hy vọng sau này các người đừng qua lại với con trai của tôi nữa là được, chúng tôi không cần số linh thạch này!”
Mẹ của Nhị Trụ rõ ràng không tin Dương Chấn, dù sao chỉ mới gặp Dương Chấn lần đầu, hơn nữa gia đình của bọn họ cũng vì Dương Chấn mà suýt nữa bị giết.
Điều quan trọng nhất là thực lực mà Dương Chấn thể hiện trước đó khủng bố như vậy, theo mẹ của Nhị Trụ thấy, Dương Chấn nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt, bà ta lo lắng sau khi cầm linh thạch của Dương Chấn, sau này sẽ bị Dương Chấn gây sự.
Ba của Nhị Trụ cũng có chút không dám tin đây là sự thật, hơn nữa còn nói: “Chàng trai trẻ, tuy chúng tôi không biết cậu có thân phận gì nhưng tôi thấy cậu cũng không giống người xấu!”
“Giống như những gì mẹ của Nhị Trụ nói, sau này các người đừng liên lụy tới Nhị Trụ nữa là được, xin lỗi thì không cần, còn những linh thạch đó, chúng tôi cũng
không cần!”
Tuy nhiên, lúc này Nhị Trụ lại giấy khỏi ba của anh ta, giơ nắm đấm muốn đánh về phía Dương Chấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất