Nghe thấy lời của Trương Tiểu Cường, Lưu Ngữ Yên bỗng hoảng.
Trước đó cô ta không trả lời câu hỏi của đại lão gia, đã lựa chọn mặc nhận, cô ta không chọn nói dối.
Tuy nhiên, Trương Tiểu Cường lại phải ép cô ta chính miệng thừa nhận.
Nhị Trụ ở trong lòng Lưu Ngữ Yên là người bạn tốt nhất, cô ta đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Nhị Trụ vì mình mà bị đánh chết được.
Hiện nay, ba mẹ của Nhị Trụ cũng vì chuyện này mà bị khống chế, thậm chí còn bị tát, điều này đã khiến Lưu Ngữ Yên rất áy náy.
Nếu Nhị Trụ thật sự bị đánh chết, cô ta không biết mình phải làm sao để đối mặt với ba mẹ của Nhị Trụ nữa.
Vào lúc này, còn chưa đợi Lưu Ngữ Yên lên tiếng, đại lão gia bỗng tức giận nói: "Súc sinh, cậu dám!”
Nhưng Trương Tiểu Cường bỉ ổi vô sỉ đó đâu có sợ đại lão gia, anh ta cười lạnh nói: “Tôi có gì mà không dám? Bọn họ phá hỏng quy tắc của Thần Dược Cốc, vốn nên bị trừng phạt, tôi đang hành trời hành đạo, tôi làm như vậy đều là vì để bảo vệ Thần Dược Cốc của chúng ta!”
Trương Tiểu Cường vừa dứt lời, các dược nông ở xung quanh đều hét to, nói ủng hộ Trương Tiểu Cường, hơn nữa nói Trương Tiểu Cường là chúa cứu thế của Thần Dược Cốc.
Rõ ràng, Trương Tiểu Cường cũng giống như người ba Trương Hoành của anh ta, trực tiếp giẫm đạp mặt mũi của ba vị trưởng bối.
Đại lão gia bỗng bị tức tới mức tim đột ngột ngừng đập, đau đớn ôm lấy lồng ngực, nếu không phải có nhị lão gia và tam lão gia ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy, đại lão gia đã ngã ra rồi.
Những năm nay, tuy uy vọng của ba người không ngừng giảm đi dưới sự áp chế của Trương Hoành nhưng bọn họ cũng chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế.
Khi các dược nông của Thần Dược Cốc nhìn thấy bọn họ, ngoài mặt ít nhiều cũng sẽ thể hiện một chút tôn kính.
Nhưng bây giờ, những dược nông này trực tiếp cùng với Trương Hoành xé toạc mặt mũi với bọn họ, dám đốp chát với bọn họ.
Điều quan trọng nhất là ngay cả thanh niên như Trương Tiểu Cường cũng dám trực tiếp uy hiếp bọn họ.
Ba vị trưởng bối đứng lẻ loi ở một bên, cho dù đại lão gia sắp bị tức chết cũng không ai muốn đi tới giúp đỡ.
Hai ba con Trương Hoành và Trương Tiểu Cường nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt rất đắc ý, đây chính là kết quả mà bọn họ muốn.
Những năm nay, Trương Hoành vốn đã nảy sinh sự bất mãn đối với ba vị trưởng bối, rõ ràng ông ta là cốc chủ, nhưng rất nhiều chuyện lại phải do ba người này làm chủ.
Trương Hoành từ lâu đã muốn tìm lý do, giẫm ba người này xuống dưới chân, hiện nay vừa hay Trương Tiểu Cường gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông ta vừa hay nhân cơ hội trực tiếp đoạt lấy quyền lực từ trong tay bọn họ.
Ánh mắt u ám lạnh lẽo của Trương Tiểu Cường lại nhìn sang Lưu Ngữ Yên, anh ta nói: “Tiện nhân chết tiệt, nếu cô không chính miệng thừa nhận, tôi không chỉ sẽ giết cả nhà tên ngu này, tiếp theo tôi sẽ giết em trai của cô!”
“Thằng oắt con đó đánh vỡ đầu tôi, vốn nó đã bị khép tội chết, tôi đã từng cho cô cơ hội mới giữ lại một mạng chó cho tên súc sinh đó.
“Nhưng nếu cô ép tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Hiện nay, tính mạng của Lưu Vũ Hàng và cả nhà Nhị Trụ đều nằm trong tay Trương Tiểu Cường, Lưu Ngữ Yên ngay cả một câu hăm dọa cũng không dám nói.
Cô ta rất hận Trương Tiểu Cường, rất hận Trương Hoành, rất hận những dược nông của Thần Dược Cốc, nhưng cô ta lại không thể làm được gì.
Cuối cùng, Lưu Ngữ Yên chỉ có thể mở miệng thừa nhận: “Tôi đã giấu đàn ông ở trong nhà!”
Lưu Ngữ Yên vô cùng tuyệt vọng, cô ta gào lên: “Dừng tay! Anh dừng tay, đồ súc sinh! Tôi đã chính miệng thừa nhận rồi, anh còn muốn thế nào nữa, đồ súc sinh anh mau dừng tay...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất