Dưới tiếng gọi của đám thanh niên, Trương Tiểu Cường cũng dần tỉnh lại.
Lúc này, đầu của Trương Tiểu Cường cũng chảy máu giống như Nhị Trụ, mặt toàn là máu, anh ta nhìn Lưu Vũ Hàng với vẻ mặt không thể tin được.
“Mày... thằng nhóc kia, mẹ nó, mày...lúc nãy mày đập đầu tao?”
Trương Tiểu Cường vẫn chưa hoàn hồn lại, nói chuyện cũng chưa mạch lạc.
Lưu Vũ Hàng không hề sợ sự chất vấn của Trương Tiểu Cường, cậu bé hua hua viên đá dính máu trong tay: “Đúng vậy! Chính là tôi-ông nhỏ của anh đập vỡ đầu anh, vậy mà vẫn không chết, xem như cái mạng chó của anh vẫn còn thọ!”
Trương Tiểu Cường vô cùng kinh ngạc, anh ta gần như không tin vào mắt và tai của mình, Lưu Vũ Hàng trước mặt và Lưu Vũ Hàng bị anh ta bắt nạt trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù trước kia Lưu Vũ Hàng cũng dám cãi lại anh ta, nhưng chưa từng bình tĩnh như vậy, mỗi lần đều lập tức bỏ chạy.
Nhưng lần này Lưu Vũ Hàng đập vỡ đầu anh ta, còn bình tĩnh đứng ở đây, dáng vẻ diễu võ giương oai, dường như còn muốn đánh anh ta.
Lúc này, Trương Tiểu Cường có chút hoài nghi nhân sinh, anh ta thậm chí cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Thằng nhóc, mày phải biết, đánh tao sẽ có kết cục như thế nào? Hơn nữa, người chị gái rẻ rúng kia của mình còn giấu đàn ông ở trong nhà, bọn mày đang tìm cái chết đấy!”
Trương Tiểu Cường trừng mắt nhìn Lưu Vũ Hàng, có thể nhìn ra, lúc này anh ta vô cùng tức giận, anh ta sống ở Thần Dược Cốc bao nhiêu năm trời, chưa từng bị sỉ nhục như thế này.
Lưu Vũ Hàng là người đầu tiên dám đánh anh ta ngã xuống đất.
Lưu Ngữ Yên thấy Trương Tiểu Cường vẫn còn sống, cô ta cũng thầm thở phào, dù sao anh ta vẫn còn sống, Lưu Vũ Hàng vẫn còn cơ hội sống sót.
Nhưng, lúc này, Lưu Ngữ Yên vẫn hi vọng có Dương Chấn ở đây để bảo vệ bọn họ, không biết tại sao, Lưu Ngữ Yên luôn cảm thấy chỉ cần Dương Chấn ở bên cạnh, cô ta không cần phải sợ gì hết, cảm thấy vô cùng an toàn.
Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay đã đến bước này, cũng đã rất khó để giải quyết, để Lưu Vũ Hàng đi đến chỗ Dương Chấn trốn vẫn là cách tốt nhất.
Vậy nên, Lưu Ngữ Yên lại thúc giục Lưu Vũ Hàng: “Tiểu Hàng, chị cầu xin em, em mau rời khỏi đây đi, anh Chấn có thể bảo vệ được em, bảo anh ấy sau này dẫn em rời khỏi cái nơi chết tiệt này, hai người không cần quan tâm đến chị, chị cầu xin em, mau đi đi!”
Lưu Vũ Hàng bị đám đàn em của Trương Tiểu Cường đánh đến mức cả người toàn là máu, nhưng cậu bé không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng lúc này, nhìn dáng vẻ của Lưu Ngữ Yên, Lưu Vũ Hàng không khỏi rơi nước mắt.
Lưu Vũ Hàng lắc đầu thật mạnh: “Em không muốn! Chị, em không muốn rời khỏi chị, cho dù có chết, em cũng phải ở bên cạnh chị!”
“Trước đây đều là chị bảo vệ em, bây giờ em trưởng thành rồi, em có thể bảo vệ chị, nếu như bọn chúng dám ức hiếp chị, em sẽ đánh chết bọn chúng, em sẽ không để bọn chúng làm hại đến chị!”
Lưu Ngữ Yên vô cùng cảm động, nhưng cô ta không muốn Lưu Vũ Hàng xảy ra chuyện, nên liên tục thúc giục.
Lúc này Trương Tiểu Cường đã hoàn toàn tỉnh tảo, trên khuôn mặt dữ tợn của anh ta xuất hiện một nụ cười khẩy: “Muốn chạy, e là không còn cơ hội nữa, mày dám đánh vỡ đầu tao, hôm nay ta nhất định phải giết chết mày!”
đều chết rất thảm!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất