Hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng nghe vậy lập tức biến sắc, bọn họ thế nào cũng không ngờ Nhị Trụ vẫn phát hiện trong nhà bọn họ có sự tồn tại của Dương Chấn.
Có điều, cho dù quan hệ giữa bọn họ và Nhị Trụ rất tốt, nhưng bọn họ cũng không hy vọng Nhị Trụ biết chuyện của Dương Chấn.
Dù sao chuyện này xử lý không tốt sẽ gây ra án mạng.
Lưu Vũ Hàng vội vàng nói: “Anh Nhị Trụ, nhà em chỉ có em và chị em, sao có thể giấu người khác chứ? Đêm hôm rồi, anh đang nói linh tinh gì thế? Anh đừng hù dọa em! Nhà em tuyệt đối không thể có người khác!”
Lưu Ngữ Yên cũng lập tức nói: “Nhị Trụ, anh mau về nhà đi, đã muộn vậy rồi, bên ngoài chỗ nào cũng có mãnh thú, anh đừng chạy lung tung, nghe nói mau về nhà đi, tôi thật sự mệt rồi”
Nhưng Nhị Trụ này không phải kẻ ngốc, anh ta nhìn một cái là ra sự khác thường trên mặt của hai chị em, mỗi lần khi anh ta vừa nhắc tới chuyện đi vào xem thử, hai chị em này để có chút hốt hoảng.
Nhị Trụ sờ gáy, lệnh đuổi khách của Lưu Ngữ Yên khiến anh ta cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng anh ta không muốn rời đi như vậy.
Lưu Vũ Hàng nói tiếp: “Anh Nhị Trụ, anh nghe lời chị em, mau về đi, muộn như vậy mà chạy ra ngoài, chú dì sẽ lo lắng cho anh đấy!”
“Muộn vậy rồi, một người đàn ông như anh chạy vào phòng của chị em cũng không hay, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này anh kêu chị em làm sao làm người được nữa?”
“Hơn nữa chú dì cũng không cho anh tới nhà em, nếu bọn họ biết, chắc sẽ tức giận giáo huấn anh, anh mau về đi, hôm nay theo anh bắt cá cả buổi chiều, em cũng mệt rồi em muốn nghỉ ngơi!”
Lưu Vũ Hàng là một tiểu quỷ thông minh, tuy còn ít tuổi nhưng cái gì cũng hiểu, cũng nghĩ các loại lý do để Nhị Trụ mau chóng rời đi.
Sắc mặt của Nhị Trụ lập tức lúc đỏ lúc trắng, nếu là mọi khi, anh ta bị người khác đuổi như vậy, anh ta có ngốc nữa cũng sẽ rời đi ngay, nhưng hôm nay thì khác, anh ta kiên định lắc đầu.
Điều này khiến hai chị em Lưu Ngữ Yên cũng bất lực, hận không thể dùng dây thừng trói Nhị Trụ mang đi, nhưng bọn họ rõ ràng không có năng lực đó.
Vì vậy, Lưu Ngữ Yên cố gắng khiến sắc mặt của mình trở nên cực kỳ lạnh lùng, dáng vẻ lạnh lùng vô tình với Nhị Trụ, lạnh lùng nói: “Nhị Trụ, nếu anh còn không đi, tôi sẽ tức giận đấy, sau này sẽ... sẽ...
Nhìn Nhị Trụ hiền hậu, Lưu Ngữ Yên lương thiện cũng có chút không nhẫn tâm, cô nuốt lại nửa câu sau mãi không mở miệng được.
Nhưng nghĩ tới Dương Chấn, Lưu Ngữ Yên cuối cùng túm chặt góc áo, nghiến răng rồi vẫn nói ra: “Sẽ không thèm đếm xỉa tới anh nữa, hơn nữa tôi sẽ nói với mấy vị lão trưởng lão trong cốc, kêu bọn họ để ý anh, không cho anh tới nhà tôi nữa!”
Nhị Trụ nghe vậy lập tức cả người cứng ngắc, anh ta sao cũng không ngờ Lưu Ngữ Yên mà anh ta cẩn thận đối đãi như viên ngọc quý, lại nói ra những lời lạnh lùng vô tình này với anh ta.
Tuy Nhị Trụ từng nghĩ Lưu Ngữ Yên sẽ không gả cho anh ta, nhưng anh ta cho rằng bọn họ ít nhất cũng có thể là bạn tốt nhất.
Hơn nữa, những năm qua, Lưu Ngữ Yên cũng chưa từng nói một câu vô tình với anh ta.
Lưu Ngữ Yên đương nhiên cũng không muốn đối xử với Nhị Trụ như thế, trong lòng cô cũng rất bất lực và đau khổ, cô căn bản không muốn tổn thương người thật thà hiền hậu như này, nhưng hiện nay vì bảo vệ sự an toàn của Dương Chấn, cô không thể không làm vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất