Cao Chính Xương bị dọa tái mặt, mồ hôi túa ra, nhưng ông ta phát hiện mình chỉ bị chém ở vai thôi.
Do Cao Chính Xương tránh kịp thời, cho dù vai bị chém lòi ra xương, nhưng không bị chém đứt.
“Vẫn may, không bị chém đứt cả cánh tay!”
Cao Chính Xương thầm cảm khái trong lòng.
Lúc này, các võ giả khác lũ lượt lao qua, Cao Chính Xương vội vàng tránh sang một bên.
Lúc này Dương Chấn chỉ muốn giết Cao Chính Xương trước, anh điên cuồng chém các cường giả bên cạnh.
Tuy những cường giả này rất sợ Dương Chấn nhưng bọn họ dù sao cũng là tốp võ giả mạnh nhất trong thành Huyền Vũ, thực lực là vẫn có.
Cho dù có không ít cường giả chết dưới Thiên Tử kiếm, nhưng đồng thời cũng có công kích của rất nhiều cường giả rơi vào người Dương Chấn.
Mới đầu, cơ thể của Dương Chấn vì sự gia trì của Tiên Thiên Đạo Thể, có thể bảo đảm không bị thương, nhưng bây giờ bị công kích quá nhiều, đồng thời còn có rất nhiều vũ khí chém vào người anh.
Cuối cùng, Dương Chấn cũng bị thương chẳng chịt, quần áo bị máu nhuộm đỏ.
Lúc này Dương Chấn hoàn toàn phát điên, cho dù cơ thể bị thương không nhẹ nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì, giống như không cảm thấy đau đớn, tiếp tục điên cuồng bạo phát.
Các cường giả của thành Huyền Vũ cảm khái trong lòng: “Lẽ nào tên này không có cảm đau đớn sao? Cậu ta vậy mà không thèm nhíu mày?"
Tuy Dương Chấn không sợ đau nhưng bọn họ lại sợ, sau khi bị Dương Chấn công kích bị trọng thương, bọn họ lập tức lùi lại, trốn ra chỗ an toàn để trị thương,
nhường cho các cường giả khác ở đằng sau tiếp tục lao lên.
Dương Chấn giết hết tốp này tới tốp khác, nhưng trước mặt sẽ không ngừng có cường giả lao tới, Dương Chấn không cơ cơ hội thở dốc, tay chân không dám dừng lại.
Dù sao, chỉ cần số lượng đủ nhiều, cho dù là kiến cũng có thể giết voi.
Cao Chính Xương thấy Dương Chấn truy đuổi ông ta không buông, ông ta cũng không dám tấn công trực diện, ông ta nhân lúc Dương Chấn bị các cường giả khác cầm chân, nhanh chóng chạy ra đằng sau Dương Chấn mà đánh lén.
Đồng thời, Cao Chính Xương rất vô sỉ mà khuyên Dương Chấn: “Oắt con, cậu đã bị thương tới mức này rồi, không bằng thu tay đi, tất cả cường giả của thành Huyền Vũ chúng tôi đều ở đây, cậu có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể giết chết tất cả mọi người đâu. Bây giờ cậu phản kháng, chỉ khiến cậu thêm đau đớn, không bằng cậu cho tôi thanh linh kiếm trong tay cậu, tôi cho cậu chết một cách dứt khoát!”
Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Chấn sắp phun ra lửa.
"Vut!"
Vào lúc này, Dương Chấn quăng Thiên Tử kiếm trong tay về phía Cao Chính Xương, linh kiếm lập tức hóa thành mũi tên sắc nhọn, lập tức bay ra.
Mặt mày Cao Chính Xương ngưng trọng, nhanh chóng tránh né, cho dù ông ta muốn có được Thiên Tử kiếm nhưng ông ta rất rõ, một kiếm này bay qua, ông ta không có khả năng đỡ.
Bởi vì Thiên Tử kiếm bay thẳng về vị trí tim của ông ta, hai tay Cao Chính Xương đánh ra một đạo linh khí ngăn chặn Thiên Tử kiếm bay tới, đồng thời cơ thể nhanh chóng né sang một bên.
“Ầm ầm!”
Cuối cùng, Thiên Tử kiếm cắm mạnh vào trong tảng đá dưới đất.
Cao Chính Xương thấy vậy, lập tức lao qua, hai mắt của ông ta lập tức đỏ lên, giống như nhìn thấy bảo vật mình thích.
Đồng thời, ở trong lòng của Cao Chính Xương, Thiên Tử kiếm của Dương Chấn sớm đã thuộc về ông ta, ông ta không cho phép người khác chạm vào Thiên Tử kiếm, ông ta lập tức gầm lên: “Cút ra, không được động vào thanh kiếm đó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất