Vương Hoa của lúc này đã không còn sức chống đỡ nữa, ngã luôn ra đất.
“A... không! Đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi biết sai rồi...
Sau khi ngã ra đất, Vương Hoa xoay người liều mạng cầu xin.
Cho tới lúc này, ông ta không có năng lực phản ứng thì mới không cứng miệng nữa.
Trong lòng Vương Hoa rất hối hận, hối hận khi hống hách đi tới thành Bạch Hổ gây sự, không những không thể thâu tóm được phủ thành chủ của thành Bạch
Hổ cũng không thể giết Dương Chấn và đám người Ngô Hùng Bá, ngược lại Cực Hỏa Tông của ông ta bị diệt môn.
Lúc này, trong Cực Hỏa Tông rộng lớn chỉ còn lại Vương Thiên Trạch đã bại liệt từ lâu và Vương Hoa bị thương nặng.
“Tên phế vật như cậu cũng không cần thiết phải sống!”
Ánh mắt của Ngô Hùng Bá nhìn sang Vương Thiên Trạch ở một bên.
Vương Thiên Trạch vốn đi theo xem náo nhiệt, anh ta tưởng ba của anh ta mang cả tông môn đến, chắc chắn có thể hủy diệt phủ thành chủ của thành Bạch Hổ, sẽ tự tay trả thù cho anh ta.
Kết quả, kịch hay còn chưa xem được, ngược lại không giữ được tính mạng.
Vương Thiên Trạch thấy ánh mắt lạnh băng của đám người Dương Chấn thì suýt nữa bị dọa ngất, sau đó anh ta lớn tiếng van xin: “Cầu xin các người đừng giết tôi, tôi đã là một phế vật, tôi sẽ không tìm các người trả thù nữa.
“Tất cả chuyện này đều do mấy trưởng lão đáng chết đó, là bọn họ lừa ba tôi tới tìm các người gây sự, cầu xin các người tha cho ba con chúng tôi một mạng!”
“Tôi bảo đảm, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trung giới cổ võ nữa, cầu xin các người cho ba con chúng tôi cơ hội cuối cùng...
Chưa đợi Vương Thiên Trạch nói xong, Ngô Hùng Bá lẩm bẩm: “Tên phế vật này ồn ào chết đi được!”
Sau đó, Ngô Hùng Bá nhấc tay đánh một đạo linh khí vào người Vương Thiên Trạch.
Vương Thiên Trạch còn chưa kịp phản ứng thì đã mất mạng.
Vương Hoa nhìn thấy vậy thì rất đau lòng, ông ta chỉ có một đứa con trai độc nhất là Vương Thiên Trạch, thường ngày ông ta cũng rất để tâm tới Vương Thiên Trạch, hiện nay Vương Thiên Trạch lại bị giết trước mặt ông ta.
"Con trai..."
Vương Hoa hét lên đầy đau đớn.
Ông ta nhìn sang Ngô Hùng Bá bằng ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập thù hận.
Ngô Hùng Bá bỗng nhíu mày, bất mãn nói: “Đồ khốn, nhìn cái gì mà nhìn? Sao hả? Ông không phục à? Ông cũng sắp chết rồi, tôi không tiễn thằng con trai phế vật đó của ông lên đường với ông, lẽ nào còn giữ lại để tôi chăm sóc cậu ta à?”
Đối với những người khác, thủ đoạn của Ngô Hùng Bá đương nhiên sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Ngô Hùng Bá có nằm mơ cũng muốn giết cặp ba con của Cực Hỏa Tông này.
Trong khoảng thời gian Dương Chấn không có ở đây, hai ba con bọn họ không ít lần tới gây sự, trước đó Vương Thiên Trạch còn suýt nữa giết chết con trai Ngô Tử Kính của ông ta.
Từ lúc đó trở đi, Ngô Hùng Bá thề rằng, cho dù phải trả giá bằng mạng của mình cũng phải giết cặp ba con của Cực Hỏa Tông này.
Hiện nay, không dễ gì mới có cơ hội trả thù, Ngô Hùng Bá sao có thể mềm lòng tha mạng cho Vương Thiên Trạch chứ.
Nếu không phải do ông ta không có khả năng đối kháng với Cực Hỏa Tông, Ngô Hùng Bá sớm đã muốn giết cặp ba con này vô số lần rồi.
Vương Hoa vốn cầu xin nhận lỗi, sau khi con trai bị giết ngay trước mặt, ông ta cũng không thể nhịn được nữa.
Sau khi nghe thấy lời của Ngô Hùng Bá, sát ý trong ánh mắt lạnh lùng của ông ta không giảm đi, tiếp tục uy hiếp: “Ngô Hùng Bá, ông đang muốn chết! Ông thật sự nghĩ các người có thể giết được Vương Hoa tôi à?”
“Ông dám giết con trai của tôi, Vương Hoa tôi thề rằng, trước khi tôi chết, chắc chắn sẽ tự tay hủy diệt thần hồn của ông trước!”
“Các người có thể hủy diệt Cực Hỏa Tông của tôi, nhưng các người chắc chắn không thể giết được tôi!”
Nghe thấy lời của Vương Hoa, đám người Ngô Hùng Bá đều coi như trò cười mà cười to.
Sau đó, Dương Chấn hét to một tiếng, trực tiếp đẩy Ngô Hùng Bá ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất