Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)

Ads
Trong biệt thự Thiên Hi có tất cả ba tòa nhà, một tòa ba tầng, hai tòa hai tầng, ở giữa còn có một hàng lang bằng gỗ kiểu cổ.

Dưới hành lang là hồ nước róc rách, trong hồ nuôi cá chép rất đẹp.

Trong hai tòa nhà hai tầng, một tòa dành cho người giúp việc, tòa còn lại dành cho tài xế và vệ sĩ, ở giữa là tòa nhà chính ba tầng.

Đứng trên tòa nhà chính và đánh mắt ra phía nam sẽ nhìn thấy hồ Đông gợn sóng lăn tăn.

Đằng sau có núi, đằng trước có hồ, nếu xét theo góc độ phong thủy thì phải nói là tuyệt vời!

"Diệp Phàm, nhiều phòng quá, chúng ta có cần thuê một người giúp việc không, chứ tự quét dọn thì mệt lắm đấy".

Sau khi dạo quanh một vòng, Hàn Tuyết vô cùng vui vẻ, cô cực kỳ hài lòng với nơi này.

"Không thành vấn đề, đợi lúc nào có thời gian, anh sẽ tới tận trung tâm cung cấp giúp việc gia đình để lựa chọn", Diệp Phàm cười nói.

Tòa biệt thự này quá lớn, diện tích gần mười mẫu, cũng tới lúc thuê người giúp việc rồi, vả lại có người giúp việc nấu cơm thì cũng tiện hơn.

"Vậy...”, Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm, muốn nói rồi lại thôi.

Diệp Phàm nở nụ cười nói: "Em muốn hỏi là có để mẹ vào ở không chứ gì?"

Hàn Tuyết cảm thấy ngượng ngùng, cô nhìn Diệp Phàm, nói với vẻ nài nỉ: "Diệp Phàm, em biết mẹ không tốt với anh, bà ấy quá xấu tính, càn quấy, bất chấp lý lẽ, thậm chí một nửa trái tim dã biến thành màu đen rồi..."

"Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ em, sự ra đi của bà nội tác động rất lớn đến cảm xúc của em, bố mẹ ngày một lớn tuổi rồi, em không muốn đợi bọn họ già rồi mới bù đắp. Em biết em hơi ích kỷ, không suy nghĩ nhiều cho anh..."

"Em có thể đảm bảo với anh là sẽ giao kèo trước với bọn họ, ở đây một tháng là phải về nhà cũ ở một tháng, luân phiên ở hai nhà như thế để mẹ biết người làm chủ gia đình không phải bà ấy..."

Hàn Tuyết nói một cách tha thiết, cô thật sự rất ngại, đây là nhà của Diệp Phàm, nhưng cô lại xin anh cho Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần vào ở, khiến cô cảm thấy mình thật mặt dày.

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, Diệp Phàm khẽ cười rồi ôm cô vào lòng.

Anh nói: "Đổ ngốc, bọn họ là bố mẹ em, cũng là bố mẹ của anh, cho em không nói thì anh cũng đồng ý cho bọn họ tới ở. Còn về việc mẹ càn quấy, nhiệm vụ này gian nan lắm, em đứng ra lo liệu đi".

Nếu Lưu Tú Cầm đến thì Diệp Phàm chẳng đuổi bọn họ đi được, anh cũng đã đoán trước được rằng chắc chắn Lưu Tú Cầm sẽ tới.

Bà ta mà khóc lóc quậy phá rồi đòi thắt cổ thì làm sao mà anh chịu nổi.

Cũng may là căn biệt thự này khá lớn, không giống với nơi bọn họ đang ở. Căn nhà hai tầng ấy chỉ có mấy phòng, đi ra đi vào kiểu gì cũng chạm mặt nhau, suốt ngày thấy cái bản mặt vênh váo của Lưu Tú Cầm.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

"Diệp Phàm...", Hàn Tuyết cảm động rớm nước mắt, con rể mà làm được như Diệp Phàm chẳng có mấy ai đâu, huống chi còn là ở rể, quả thực là lấy ơn báo oán.

"Được rồi, đừng khóc nữa, cảm động thôi cũng khóc, sau này làm sao sinh con được...", Diệp Phàm vừa lau nước mắt cho cô vừa trêu ghẹo.

Hàn Tuyết cảm động không thôi, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

Ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Hàn Tuyết Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.

NhÌn vào đôi mắt của cô, anh có thể nhìn thấy ngọn lửa trong đó, khiến anh cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng anh vẫn điều chỉnh lại tâm trạng rồi trêu đùa cô: "Tiểu Tuyết, ánh mắt nóng cháy đấy của em định làm anh tan chảy đó hả? Anh ngửi thấy mùi thèm hormone rồi đó".

Nghe vậy, mang tai Hàn Tuyết đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.

Cô nhẹ giọng nói: "Đúng là em muốn làm anh tan chảy đó. Lúc trước trái tim em quá lạnh giá, quá khép kín, em những tưởng cả dời này sẽ luôn như thế, u mê sống từ ngày nọ sang ngày khác..."

"Em không biết vì sao anh lại tốt như thế, đến bây giờ vẫn không biết, sau này cũng không muốn biết, em chỉ biết là em yêu anh".

"Em quen với sự hiện hữu của anh từ lúc nào chẳng hay, mẹ mắng anh là em cảm thấy phẫn nộ, người khác sỉ nhục anh là em cảm thấy nhói lòng, anh bị kẻ cướp bắt đi làm con tin, em như đứng đống lửa, như ngồi đống than…Hàn Tuyết em trao cuộc đời này cho anh đó..."

"Hôm nay em hết tháng rồi…"

"Rầm, choang...", Hàn Tuyết vừa nói xong câu cuối cùng, Diệp Phàm Lập tức gạt hết bình hoa và đĩa trên bàn xuống đất.

Cánh tay rắn chắc kéo Hàn Tuyết vào lòng, như muốn hòa vào trong thân thể của anh.

Cả người cô bị đè lên bàn, mái tóc cũng tản mạn khắp nơi.

Hàn Tuyết nắm chặt bả vai Diệp Phàm và khép hờ mắt lại. Cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Diệp Phàm, giọng nói ngập tràn sức quyến rũ:

"Chiếm lấy em…"

Không có điều gì kích thích Diệp Phàm hơn ba chữ ấy được nữa. Hành động điên cuồng của anh khiến bộ não của Hàn Tuyết thiếu oxy, sự "rung động" chưa từng có khiến cô quên đi sự rụt rè, nhiệt tình đáp lại Diệp Phàm.

"Ring ring ring..."

Vào lúc bọn họ đã trút bỏ mọi sự vướng víu thì tiếng chuông điện thoại dồn dập bỗng vang lên trong túi quần Diệp Phàm, đồng thời cũng khiến Hàn Tuyết tỉnh táo lại.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

"Đứng lên đi, có người gọi điện thoại kia, chắc chắn là có chuyện gấp..”, Hàn Tuyết đẩy Diệp Phàm ra.

Diệp Phàm gắt lên một tiếng, anh muốn đập tan cái điện thoại chó chết này ra rồi.

Diệp Phàm lấy điện thoại ra, chẳng cần biết là ai gọi tới, vừa bắt máy là anh lập tức gầm lên: "Tao cóc cần biết mày là ai, tốt nhất hãy đưa ra một lý do đủ để thuyết phục tao, nếu không tao sẽ bóp nát dái mày!"

Hàn Tuyết đỏ bừng mặt, cô véo Diệp Phàm một cái, nói vớ vẩn cái gì thế hả!

Cô ngồi dậy khỏi mặt bàn, sửa sang lại quần áo.

Chuyện đó không làm nổi nữa rồi, cô cũng chẳng có cái gan ấy.

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt của Trần Hoa đen kịt lại, chẳng lẽ cô ta phá hỏng “chuyện tốt” của tên đó rồi sao?

Nghe thì có vẻ như bên kia điện thoại còn một người phụ nữ nữa.

Chiến đấu giữa ban ngày?

Trong đầu Trần Hoa hiện lên mấy chữ ấy, thầm mắng Diệp Phàm là một tên khốn kiếp.

Thấy người bên kia không nói năng gì, Diệp Phàm càng tức hơn, anh lạnh lùng nói: "Nói, nếu không nói là tao..."

Trần Hoa ngắt lời Diệp Phàm, hầm hè nói: "Tôi là Trần Hoa, nếu phá hỏng chuyện tốt của anh thì tôi tắt may đây".

"Má nó, phá thì cũng phá rồi, tắt máy làm chó gì nữa...", Diệp Phàm âm thầm gào thét trong lòng

Nhưng anh cũng biết Trần Hoa gọi điện cho mình thì chắc chắn là có chuyện muốn nói, bên hậm hực nói: “Nói đi, thưa cô cảnh sát Trần!"

"Hừ, nói chuyện với tôi thì chú ý một chút..”

Ở bên kia điện thoại, Trấn Hoa hừ một tiếng, cái gì gọi là "thưa cô cánh sát Trần”?

Diệp Phàm cười hề hề rồi không nói tiếp nữa, Trần Hoa lại cất lời: "Cây gậy của bà cụ nhà họ Hàn biến mất rồi".

"Mất gậy á?", Diệp Phàm hỏi trong sự ngạc nhiên. "Đúng thế, trưa nay trong lúc kiểm tra di vật của bà ấy, chúng tôi chúng tôi phát hiện ra cây gậy đó đã biến mất", Trần Hoa nói.

"Các cô đã tiến hành khám nghiệm về cây gậy ấy chưa? Ví dụ như dấu vân tay chẳng hạn?", Diệp Phàm hỏi.

"Haizz.", Trần Hoa thờ dài một hơi, phiền muộn nói: "Đó cũng chính là điều mà tôi muốn nói. Hôm qua trong thành phố xuất hiện một vụ án giết người khác, vậy nên chúng tôi đã tạm gác chuyện đó lại, nào ngờ vừa rồi đi khám nghiệm mới phát hiện ra cây gậy bị mất. Rõ ràng sáng nay nó vẫn còn ở trong cục cảnh sát mà".

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement