Đó là một con đường dài mà hẹp, dài như không có điểm cuối. 

             Giống kiếm này của Nhị sư huynh đã chém thế giới ra làm đôi vậy. 

             Mãi cho đến khi phía trước xuất hiện một tia sáng. 

             Ánh sáng ấy thẳng đứng, chiếu thẳng từ trên trời xuống một luồng ánh sáng thẳng tắp, giống như một thanh kiếm ánh sáng đang đứng thẳng vậy. 

             Bước qua khe sáng đó, tầm nhìn đột ngột rộng mở, cảm giác đè nén vừa rồi lập tức biến mất. 

             Hướng Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng cũng ra rồi." 

             Thế giới trước mắt khác hẳn với thế giới vặn vẹo không trời không đất lúc bước vào Quỷ Môn Quan, tuy nơi này vẫn còn âm u mờ mịt nhưng lại rộng rãi thoáng đãng, phía xa xa còn có một con sông vang lên tiếng nước chảy róc rách, tạo cảm giác sống động tràn đầy sinh khí. 

             Hướng Vãn Tình nói: "Tỷ cứ  tưởng đường Hoàng Tuyền càng ngày càng khó đi, càng đi càng gập ghềnh, không ngờ lại càng bằng phẳng thế này." 

             Lý Dục Thần lại không mấy lạc quan: "Có khi càng bằng phẳng lại càng nguy hiểm." 

             Hướng Vãn Tình nói: "Nghe có tiếng nước tức là có dòng chảy, nếu nước nơi này chảy thì thức là nó chẳng liên quan gì đến dòng Nhược Thủy ứ đọng kia." 

             Hai người đi về phía trước. 

             Lúc đến gần, bọn họ nhìn thấy một con sông rộng mênh mông, nước sông đục ngầu vàng vọt, thoạt nhìn còn tưởng là Hoàng Hà. 

             Nhưng nó lại không có sức mạnh cuồn cuộn như Hoàng Hà, mà cái trông đục ngầu màu vàng kia cũng chỉ là sương mù mờ mù bốc lên trên mặt sông, cứ lơ lửng lượn lờ trên ấy như thể luồng khí hỗn độn còn sót lại nơi xó xỉnh nào đó vẫn chưa được dọn sạch từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa. 

             Tiếng nước chảy vang lên từ trong làn sương mù, nghe thật trong trẻo vui tai tựa như tiếng lục lạc của sự sống, là dấu vết của lịch sử, khiến người ta không thể không đi theo. 

             Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình đi dọc theo bờ sông. 

             Không biết đã đi bao lâu, bỗng nhìn thấy có một cây cầu ở đằng xa. 

             Chỉ là cây cầu đó vô cùng kỳ lạ, nó không bắc qua sông mà là lận ngược xuống dưới mặt sông hệt một cái bóng. 

             Đầu cầu có một căn nhà nhỏ cổ cũ kỹ, khói bếp lượn lờ. 

             Căn nhà rất bình thường, nhưng khói thì khác, nó trông giống cái bóng phản chiếu dưới nước vậy. 

             Có một bà lão đang ngồi cạnh bếp lửa ngoài hiên nhà. 

             Trên đống lửa có đặt một cái nồi, không biết nồi đấy đang nấu thứ gì, rõ ràng là chất lỏng màu trắng nhưng lại nổi những bọt khí màu đen. 

             Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến canh Mạnh Bà và cầu Nại Hà trong truyền thuyết. 

             "Vậy ra đường Hoàng Tuyền thực sự có canh Mạnh Bà!" Hướng Vãn Tình nói. 

             Chợt nghe bà lão ngồi ngoài hiên nhà nói: "Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, có ở trong lòng tất là có, lòng người không có ắt là không." 

             Hướng Vãn Tình ngạc nhiên, đi lại hỏi: "Bà lão, những gì bà nói có nghĩa là gì?" 

             "Không có ý nghĩa gì là có ý, nhưng có ý là ý gì?" Bà lão lẩm bẩm, vừa khuấy nồi canh bằng một cái vá trông rất bẩn. 

             Nồi canh nhìn đặc quánh bị bà ta khuấy lên, bọt khí màu đen càng bốc lên nhiều hơn. 

             "Bà lão, cây cầu này là cầu Nại Hà ạ?" Hướng Vãn Tình hỏi. 

             "Cầu Nại Hà, cầu Nại Hà, Nại Hà đảo điên. Đảo điên, điên đảo, đảo ngược cả quỷ với tiên. Làm người đã khó làm tiên lại thêm khó nhằn. Chi bằng làm quỷ, đảo điên quên đi tất cả..." 

             Bà lão vừa khuấy canh vừa lẩm bẩm, không rõ là đang nói hay đang hát. 

             Hướng Vãn Tình thấy thú vị bèn hỏi: "Bà lão, bà là Mạnh Bà à? Còn canh này là canh Mạnh Bà à?" 

             "Mạnh Bà?" Cái vá của bà lão chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hướng Vãn Tình: "Tôi họ Mạnh? À à, họ Mạnh, cũng được, cũng được, họ Mạnh cũng tốt..." 

             Nói rồi bà ta lại cúi đầu khuấy canh. 

             Hướng Vãn Tình nhíu mày hỏi: "Bà lão, chúng tôi phải uống canh của bà mới qua cầu được đúng không?" 

             Vốn dĩ cô ấy còn đang tự hỏi, bà lão này sẽ ép họ uống canh như thế nào? 

             Duy chỉ có một khả năng, chính là bà ta là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có rất mạnh mới có thể canh giữ nơi đây, bắt tất cả mọi người đều phải uống canh. 

             Nhưng cô ấy lại chẳng cảm nhận được chút khí tức mạnh mẽ nào trên người bà lão. 

             Mà thứ khiến cho Hướng Vãn Tình tò mò hơn cả chính là Nhị sư huynh đã làm gì để qua được nơi này? 

             Với tính cách của Nhị sư huynh, ắt hẳn huynh ấy sẽ không ngoan ngoãn uống canh Mạnh Bà. Hai bên khó tránh khỏi một trận chiến, nhưng nếu đánh thật thì sao bà lão này vẫn còn bình yên vô sự nấu canh ở đây chứ? 

             Chẳng lẽ tới cả Nhị sư huynh cũng thua bà ta? 

             Hướng Vãn Tình thấy không thể, ít nhất là cô ấy không thể chấp nhận được. 

             Không ngờ bà lão lại nói: "Canh này đắt lắm, e là các người không mua uống nổi đâu!" 

             "Gì cơ?" 

             Câu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hướng Vãn Tình, ngay cả Lý Dục Thần cũng hơi ngạc nhiên, cũng càng thêm tò mò với nồi canh này. 

             "Đắt thế nào?" 

             "Linh hồn của cô mắc thế nào thì nó đắt thế đấy." 

             "Linh hồn?" Hướng Vãn Tình kinh ngạc hỏi: "Ý bà là, phải dùng linh hồn trao đổi mới được uống canh này của bà sao?" 

             "Đúng vậy." 

             "Nhưng chẳng phải đưa linh hồn cho bà rồi thì tôi sẽ chết sao?" 

             "Thì đúng mà, không chết thì sao làm quỷ được." 

             Giọng nói của Mạnh Bà làm Hướng Vãn Tình cứng họng. 

             "Nhưng tôi nghe nói,ai qua cầu Nại Hà đều phải uống một bát canh Mạnh Bà để quên kiếp trước, rồi mới đi đầu thai. Tại sao lại phải dùng linh hồn trao đổi chứ?" 

             "Tại mấy người có chết đâu!" Mạnh Bà nói: "Người sống muốn qua cầu thì phải có điều kiện chứ, cô không đưa linh hồn ra, qua cầu rồi chẳng phải là còn sống mà xuống địa ngục sao, ôi chao ôi, cô nghĩ quẩn đến mức nào vậy!" 

             "Hơn nữa, không phải ai chết rồi cũng được uống canh của tôi đâu." 

             Mạnh Bà nhấc cái vá canh lên cao tạo thành một vệt canh nhớt nhợt, rồi từ từ nhỏ xuống nồi. 

             "Đời người quá khổ! Phải đi học, phải kiếm tiền, phải mua nhà, phải kết hôn, phải sinh con, phải nuôi con khôn lớn, rồi phải mua nhà cho con, cưới xin rồi còn phải xử lý quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nuôi dạy con cháu, cuối cùng lại nhận ra cả đời này mình chưa từng sống cho chính mình. Cô còn phải chịu đựng cảnh bị người ta bắt nạt, bị lừa, bị thao túng..., tất nhiên là cô cũng sẽ đi bắt nạt người ta, đi lừa người khác, thao túng họ..." 

             "Cuộc đời này có quá nhiều hối tiếc, quá nhiều hối hận, quá nhiều chuyện không thể nào quên. Uống bát canh này của tôi rồi quên cả thảy, làm một con quỷ sạch sẽ, rồi đi đầu thai, nào có chuyện dễ dàng đến thế!" 

             Nghe Mạnh Bà lải nhải thế, Hướng Vãn Tình thấy rất có lý nhưng lại luôn giác có chỗ không đúng. 

             Nghĩ một hồi mới nhận ra, Mạnh Bà nói càng có lý lại càng thấy không đúng là vì bà ta là Mạnh Bà! 

             "Nhưng việc bà sàng lọc bằng cách nào há chẳng phải rất bất công hay sao?" 

             "Đời này làm gì có cái gọi là công bằng đâu hả cô gái? Vả lại, cô cũng phải biết rằng bên kia cầu chính là địa ngục. Mà địa ngục thì làm gì có công bằng?" 

             "Địa ngục không có công bằng, vậy Phán Quan làm gì?" 

             "Không, địa ngục chưa từng có Phán Quan. Linh hồn sẽ tự phán xét chính bản thân mình. Kẻ ác ắt phải nhận lấy ác báo. Từ lúc họ làm chuyện ác đã được định sẵn rồi." 

             Giọng Mạnh Bà sâu lắng và nặng nề hệt như nồi canh đang sôi kia. 

             Những bọt khí màu đen đó giống như những xấu xa ẩn nấp giữa thế gian, rõ ràng nồi canh trắng tinh nhưng những sự xấu xa lại không ngừng dâng trào. 

             Hướng Vãn Tình còn muốn hỏi thêm nhưng khi nghĩ kỹ lại, chợt nhận ra mình đã bị Mạnh Bà đánh tróng lảng, đành thu hồi suy nghĩ, chỉ vào cầu Nại Hà trước mặt rồi nói: "Chúng tôi muốn qua cầu Nại Hà." 

             "Các người là người sống, không qua được đâu." Mạnh Bà nói. 

             "Nếu chúng tôi cứ muốn qua thì sao?" 

             "Không có người sống nào có thể đặt chân qua cây cầu đó được cả, vì nó được xây cho người chết, còn người sống, nói gì tới chuyện bước qua, ngay cả nhìn còn chẳng thấy nó nữa là. Những gì các người thấy chỉ là cái bóng của nó ở thế giới khác mà thôi." 

             "Cái bóng ở trong thế giới khác?" 

             Hướng Vãn Tình nhìn cây cầu kia vừa trông giống một cái bóng phản chiếu, vừa giống một cái cầu treo ngược dưới lòng sông, cảm giác càng lúc càng không chân thật. 

             Lý Dục Thần bước tới nói: "Luôn có cách đi qua đó, xin bà chỉ cho." 

eyJpdiI6InVWMzM0c1RaVHduMWp4N3FuUWIzSnc9PSIsInZhbHVlIjoiYWpJZzd2Vm15TFhPN1R3cjFcL0tTaE9qclIwbWVhQ0t2cldXQTNhcVhoaUZhaU02a0JKamNPRUNWMXNNUHZrNnBDREV2d1J0RGl1eXo2NzlSY3IwQzk5ZE9heHkySU1MY2xXSEdLNHRsY1pUdGN3akwrSGZneW5zNnptbDE3YWJKK3FUSW9kbk9yTEVxSkViNDI1SnFKM0RcLzVjbUZhamVPQlB3TGJ0V2JoaUFRbUpuUjBFTVoxNERoejJOcmhHXC8zTm0xaFNRdEpaM0NHNmkrR3M3QWhaZzlBUGtyaW9NUVwvYVBWaUFlOXpKd1wvWFoyNU1FZXZseEJZZVRNeGFrOTY0R0hMWmhYQURcL0FOVDJuRWlOM3ZieG5lNXdDMHUzbGFlZHFIbDF0YnpqVUlrQUFxYlE4K2dOSWVoOXVuTGNnaG5Gc0NhTFJSS1JBTUZiQ2RsY1pob2w0RDdRYmNaNEpFYTdLamo2TWtqWHpibmdiaWQ3RENPWStnU2tqVklEMlk5UWdhUUwzQXZLQkRXcTdoR3Y0UkNuQjg3akl0cjljZHRDZVZ1cDFnU2pHeFhqbnlkcVRMU2E2R0lLaU5QdEZwVHJKbmErakV4ZVEzK3ErWHZXa0tBWDR1Y3BCUDhTQWljdnU0WXB4S0pjbmM9IiwibWFjIjoiNzhkNTZhZmUyY2FiYjM0Yjk1MTFlOGNmODVmYTg3NWU2M2E5MmQ1NDhiOTQyZThiMGQyYzE3ODk0NWU5NjNmNCJ9
eyJpdiI6Ik5pVEU3R0hRY0pvNk5xbURCTkxMZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiV2Zib2J2VE9DVVwvbmJIMGc4cm10OCtSQWY1VnA5YTVUWkZ4QUhkd0h1TVdoVHh3MXNvM1dnMTkyUVZBZjVXbExOTXZZVVdobWRCUTA4aVhjRGY5dmFicFNweVI3cE9haWNzbXBjdXhMaHlLOGx6UVpyUnJvT1p0aFwvWFJyVWppV0ZGbzN4RUtnZkdFTHF3WWFpU25DaEhIRjhOMW9sa0FSOXNYbGRMRUdLUExmOTArNzB2djMzbjBWUW0zSlhLSWgiLCJtYWMiOiJlNjk2NTQwMDY1MDMzMGI1NTFjMDBlYTA3ZDk2NzYzMzFiNmFkMWNlOGI3ZTc1ZjU4NjhiZjExZjEyMWEyMTgwIn0=

             "Thứ nhất, là giết tôi. Giết tôi, là có thể sống mà qua cầu."

Ads
';
Advertisement
x