Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ bị giam trong dãy nhà phía sau.
Không có người canh giữ, ngay cả cửa cũng chẳng khóa.
Nhưng hai người họ đều không bỏ trốn.
Ba ngày nay, theo lệnh của Hầu Thất Quý, không một ai trong căn nhà họ Lý được phép đi đến dãy nhà phía sau, ngoài má Ngô phụ trách đưa cơm cho họ ra thì không còn người nào tiếp xúc với họ cả, ngay cả bảo vệ hay người dọn dẹp cũng không được phép lại gần phòng họ ở.
Ban đầu, dãy nhà phía sau có tổng cộng hai mươi gian, sau khi Hầu Thất Quý mua thêm căn nhà cách vách đã tiến hành mở rộng và cải tạo cả hai nhà. Thực ra, dãy nhà phía sau không thể gọi là phòng nữa, mà phải gọi là dãy lầu. Dãy nhà được bố trí phỏng theo Cung Vương Phủ, tuy không rộng bằng “chín mươi chín gian rưỡi”, nhưng cũng được chia ra thành năm mươi gian.
Bốn mươi chín gian trong số năm mươi gian ấy đã được sử dụng, mỗi gian đều có tên và chức năng riêng, chỉ còn một gian trống vẫn chưa từng được sử dụng.
Hầu Thất Quý nói đó gọi là “Có năm mươi Đại Diễn, chỉ dùng được bốn mươi chín” trong Kinh dịch.
Năm mươi là viên mãn, chỉ dùng bốn mươi chín ngụ ý rằng việc gì cũng nên chừa lại đường lui, không được kiêu căng ngạo mạn, đồng thời cũng đại diện cho gia phong của căn nhà họ Lý.
Gian còn dư lại kia tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa từng được sử dụng, ngay cả quét dọn cũng không.
Nhưng lạ lùng thay, mấy năm không quét dọn mà bên trong lại sạch bong, không vương một hạt bụi nào.
Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ bị giam trong căn phòng “vô dụng” đó.
Không ai biết ý đồ của Hầu Thất Quý là gì, nhà họ Lý vứt bỏ họ rồi sao? Hay là muốn cho họ một cơ hôi, chừa cho họ một con đường sống?
Căn phòng này khá giống với căn phòng nhốt Vũ Tấn Sơn, nhưng vì bên trong chẳng có gì, không có giường cũng chẳng có ghế, muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi dưới đất nên trông có vẻ là rất lớn và trống trải.
Ngũ Ngọc Kỳ ngồi trong góc, Lý A Tứ ngồi ở góc đối diện. Trông hai người họ không giống con người mà chỉ là hai vật trang trí vừa được bố trí thêm vào phòng.
"Anh A Tứ, anh không cần phải làm thế đâu, anh chết thay em thì em cũng sẽ không sống nổi." Ngũ Ngọc Kỳ nói.
Lý A Tứ im lặng.
"Anh A Tứ, em cảm động lắm, thật đấy! Anh đứng ra bênh vực em khiến em cảm thấy cuộc đời này thật đáng giá! Ai cũng nói em là cái đuôi của anh, em chỉ ước gì em sẽ mãi mãi được làm cái đuôi của anh! Thế nhưng, ai cũng có số phận của riêng mình, phận đã định sẵn, không thể kháng cự được..."
"Không, phận không được định sẵn!" Lý A Tứ đột nhiên cắt ngang, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Anh Lý từng nói, mạng là của chúng ta, không ai có thể khống chế chúng ta, ngay cả ông trời cũng không!"
Ánh mắt Ngũ Ngọc Kỳ lóe lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng tắt ngúm.
Cô ta cúi đầu nói: "Có lẽ các anh thì được, nhưng em thì không."
"Cô thật sự là người nhà họ Vũ ở Tấn Châu sao?" Lý A Tứ hỏi.
"Ừ." Ngũ Ngọc Kỳ khẽ gật đầu: "Em là người Tấn Châu, từ nhỏ em vẫn luôn nghĩ bố mình chỉ là một thợ mỏ bình thường, mẹ cũng làm việc trong mỏ. Tuy điều kiện gia đình không khá giả gì mấy nhưng thật sự rất hạnh phúc. Cho đến một ngày, mỏ than sập, bố em bị chôn vùi dưới lòng đất, mãi mãi không ra ngoài được nữa..."
Gương mặt Ngũ Ngọc Kỳ không hiện vẻ bi thương mà còn bình tĩnh hơn cả lúc nãy, nhưng trong mắt Lý A Tứ, sự bình tĩnh ấy lại chẳng hề bình thường.
"Em mãi chẳng bao giờ quên được cảnh mẹ em quỳ trước mỏ than đã sập, tuyệt vọng đào đất bằng đôi bàn tay trần. Mặt đất phủ đầy than, đen kịt như máu trong địa ngục vậy. Đôi bàn tay mẹ em chuyển sang màu đen, gương mặt và cả người cũng đen kịt, mãi đến khi mẹ ngã gục xuống đất, giống hệt đống xỉ than đang chất đống."
"Sau đó em được đưa về nhà họ Vũ, là cái gia tộc trong truyền thuyết từng khiến người Tấn Châu phải tự hào đó. Em mới biết thì ra mẹ em họ Vũ, là con gái nhà họ Vũ. Nhưng vì mẹ yêu bố em, bà ấy đã chủ động từ bỏ mọi quyền lợi trong gia tộc, chọn làm một người bình thường."
"Bố em mất rồi, mẹ đưa em về lại nhà họ Vũ rồi cũng đi theo bố. Với em, những ngày đầu tiên sống trong nhà họ Vũ chẳng dễ chịu chút nào, em luôn cảm thấy họ không hề thích em. Ông của em luôn nghiêm khắc với em, cô dì chú bác nhiều đến nổi em không thể nhớ được hết tên họ, nhưng em chưa từng thấy nụ cười thật lòng trên gương mặt họ. Họ chỉ biết cười nhạo em, coi em như một trò cười, một chủ đề để bàn tán."
"Em đã bỏ trốn rất nhiều lần nhưng lại chẳng có nơi nào để đi. Em chỉ có thể quay lại khu mỏ, ngồi khóc trước căn hầm sụp đã vùi lấy bố em. Khóc xong em lại trở về nhà họ Vũ. Bọn họ càng cười nhạo em nhiều hơn, nói em tới cả cái gan bỏ nhà đi cũng không có, chỉ là một con ăn bám."
"Một ngày nọ, cô em, cũng chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vũ, Vũ Hồng Lệ, đã tìm đến em. Em cũng không biết tại sao lại phải gọi cô ấy là cô chứ không phải dì. Cô ấy nói với em rằng, mẹ em vốn có thể làm nữ chủ nhân của nhà họ Vũ giống cô ấy bây giờ vậy. Em hỏi cô ấy, mẹ em đang ở đâu? Cô ấy bảo muốn gặp mẹ thì phải trở thành người nhà họ Vũ chân chính, được tất cả người nhà họ Vũ công nhận, như vậy, em không chỉ có thể được gặp mẹ mà còn có thể dựng bia và viết bài vị cho bố em, đưa di hài của bố vào lăng viên của nhà họ Vũ, an táng cùng với mẹ. Mà đó cũng chính là di nguyện của mẹ em."
"Em hỏi cô ấy, em phải làm thế nào mới có thể trở thành người nhà họ Vũ? Cô ấy bảo, nhà họ Lý ở thủ đô là kẻ địch lớn của nhà họ Vũ, nếu em có thể phát huy vai trò quan trọng trong cuộc tranh đấu giữa hai nhà thì sẽ được người nhà công nhận. Thế là em trở thành em gái của Ngũ Ngọc Xuân..."
"Ngũ Ngọc Kỳ thật sự đâu rồi?" Lý A Tứ hỏi.
"Em không biết." Ngũ Ngọc Kỳ lắc đầu nói: "Em còn không biết người này có thật hay không nữa là, em chỉ cố gắng thích nghi với thân phận này thôi."
"Cô đã gửi bao nhiêu tình báo cho nhà họ Vũ rồi?"
"Chưa từng, một lần cũng chưa."
"Một lần cũng chưa?"
"Ừ, một lần cũng chưa. Sau khi em đến nhà họ Lý, hình như bọn họ cũng quên mất em. Ngoại trừ lúc đầu còn thấp thỏm lo lắng ra, mấy năm nay em đã hoàn toàn thích nghi rồi. Có những lúc em cảm thấy hoang mang, tự hỏi rằng quá khứ đó có thật không, hay đó chỉ là một giấc mơ của Ngũ Ngọc Kỳ. Em đã coi bản thân mình thành Ngũ Ngọc Kỳ, em sống trong căn nhà họ Lý rất vui vẻ, nhất là những khi được ở cùng với anh..."
...
Việc Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ bị nhốt trong dãy nhà phía sau đã ba ngày, đối với nhà họ Lý vốn đã yên bình từ lâu lại là ba ngày vô cùng khó chịu.
Không ai biết Hầu Thất Quý sẽ xử lí hai người này thế nào. Có thể nói Ngũ Ngọc Kỳ là đúng người đúng tội, nhưng nếu Lý A Tứ chết thay cho Ngũ Ngọc Kỳ thì đúng là bất công, khiến người ta cảm thấy thương cảm.
Mặc dù Lý A Tứ cứ giữ vẻ mặt lầm lầm lì lì cả ngày hệt mất sổ gạo, nhưng ai ở nhà họ Lý này cũng biết chuyện quá khứ của anh ta. Năm đó anh ta yêu một người tên Ngũ Ngọc Xuân, kết quả lại là gián điệp, cuối cùng buộc phải tự tay giết người mình yêu, rồi tính tình cũng thay đổi. Lần này Ngũ Ngọc Kỳ cũng là một gián điệp.
Trong câu chuyện này, nghe thế nào cũng thấy A Tứ là một người số khổ.
Mọi người đều muốn cầu xin thay cho anh ta nhưng lại không dám nói, đành tìm sư phụ Vinh ra mặt. Nhưng mấy ngày nay lại chẳng thấy sư phụ Vinh đâu, chẳng biết là bị phái đi làm gì rồi.
Có người đi tìm ông chủ Vương, ông chủ Vương vừa nghe đã khoát tay lia lịa, cười đùa nói: "Đừng tìm tôi! Đừng tìm tôi! Tôi có nói cũng vậy thôi!"
Cuối cùng vẫn là má Ngô đứng ra nói: "Tôi sẽ đi tìm phu nhân."
Má Ngô là một trong số ít người được phép ra vào phòng của phu nhân.
Bà ta nhân lúc mang đồ ăn nhẹ tới mà nói chuyện với Lâm Mộng Đình: "Phu nhân, A Tứ là người trung thành, còn Tiểu Ngũ vốn cũng chẳng phải kẻ xấu. Nếu phu nhân tha cho họ một mạng, ắt sẽ được thần Phật phù hộ, nhà họ Lý sẽ được bình an hưng thịnh lâu dài!"
Lâm Mộng Đình vừa ăn vừa cười nói: "Má Ngô à, bà có tâm địa hiền lành thế này, thần phật có phù hộ thì cũng sẽ phù hộ cho bà mới đúng. Bà yên tâm đi, tôi sẽ không lấy mạng của họ đâu. Nhưng những lời này bà cũng đừng nói ra ngoài, Hầu quản gia nói rất đúng, vẫn phải lập ra quy định mới được."
Má Ngô cũng không đoán được chính xác những gì Lâm Mộng Đình đang nghĩ, nhưng khi nghe được lời hứa sẽ không giết, lòng bà ta cũng yên tâm hơn.
Bà ta đi ra ngoài cũng không nói bừa, người khác hỏi thì bà ta chỉ nói: "Các người cứ chờ đi, Bồ Tát phù hộ, phu nhân sẽ xử lý thỏa đáng."
Ba ngày sau, Hầu Thất Quý tập hợp tất cả mọi người lại, ngay cả sư phụ Vinh không biết đã đi đâu cũng đã trở về.
Lý A Tứ đứng thẳng, kiên định nói: "Tôi tình nguyện!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất