Đầu của Cự Ma vốn không có ngũ quan, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ bị chặt xuống từ ngọn núi lớn. Đất đá dưới chân núi có màu vàng là do huyết dịch vàng óng của nó đọng lại mà thành. 

             Chợt cái đầu đó mở mắt ra, một ít đất đá rơi xuống khỏi hốc mắt đang nứt ra đó, đất đá trên khuôn mặt cũng từ từ rơi xuống, khoét ra một cái mũi thẳng tắp. Bên dưới chiếc mũi ấy lại xuất hiện một vết nứt, dần dần tạo thành một cái miệng đang há ra. 

             Nhưng đôi môi của gã không hề nhúc nhích, giọng nói đó không phát ra từ miệng mà là phát ra từ dãy núi ở phía xa xa. Đó là tiếng lồng ngực của Cự Ma đang run lên, tạo nên giọng nói như đang bị bóp nghẹt. 

             Hướng Vãn Tình giật mình nói với Lý Dục Thần: "Ma sắp hồi sinh rồi, chúng ta đi thôi!" 

             Lý Dục Thần nói: "Gã đã bị Nhị sư huynh chặt đầu rồi, hai ta xem thử gã hồi sinh bằng cách nào." Rồi đứng im đó nhìn. 

             Hướng Vãn Tình vô thức bước lại gần Lý Dục Thần, chắn nửa người trước mặt anh tựa như vừa muốn bảo vệ anh vừa dựa vào người anh vậy. 

             Kiếm Thất Tinh rời khỏi vỏ rồi lượn vòng trước mặt hai người, sẵn sàng vừa tự vệ và tấn công bất kỳ lúc nào. 

             Vừa động kiếm, Hướng Vãn Tình đột ngột nhận ra cảnh giới và công lực của mình đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, điều khiển kiếm Thất Tinh cũng thành thạo hơn trước, hình như năng lượng kiếm linh cũng mạnh mẽ hơn, những thứ kỳ diệu trong kiếm pháp trước đây khó lòng hóa giải thì nay lại rõ ràng vô cùng. Quả thật là như vừa mới độ kiếp vậy, thậm chí còn hơn thế nữa. 

             Cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thầm tò mò rằng đây là kết quả của việc cố gắng vượt qua Nhược Thủy, hay là vì đã ngộ được Đạo mà Lý Dục Thần truyền cho? 

             Lồng ngực Kim Huyết Cự Ma rung lên không ngừng, âm thanh đứt quãng, mặt đất rung chuyển, hai ngọn núi một lớn một nhỏ dường như đang cử động, như thể thân đang tìm đầu, đầu tìm mình vậy. 

             Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh núi, ngay chỗ vết cắt ở cổ Cự Ma bỗng xuất hiện vô số tia sáng trắng, xoáy quanh trên đó. 

             Những luồng sáng trắng ấy giống trấn linh ngăn Cự Ma đang chuyển động. 

             "Đó là gì?" Hướng Vãn Tình hiếu kỳ nói: "Rõ ràng hồi nãy không có mớ pháp chú trấn áp ở đó!" 

             Lý Dục Thần nói: "Đó không phải trận pháp thần chú, đó là kiếm ý." 

             "Kiếm ý?" 

             "Đúng vậy, là kiếm ý còn lại của nhát kiếm kia của Nhị sư huynh. Cự Ma mất đầu rồi nhưng kiếm ý vẫn còn ở đó." 

             "Kiếm ý có thể lưu lại lâu đến vậy sao?" Hướng Vãn Tình không hiểu. 

             "Được chứ, Nhị sư huynh lấy kiếm nhập đạo đã thực sự tạo được uy thế khổng lồ của mình." Lý Dục Thần cảm khái nói: "Đạo của kiếm, trước là dùng người nuôi kiếm, đợi đến khi kiếm linh hình thành thì lại dùng kiếm dưỡng người, cuối cùng là người và kiếm hợp nhất. Kiếm đạo của Nhị sư huynh, không chỉ thanh kiếm trong tay có linh mà ngay cả từng luồng kiếm khí huynh ấy chém ra cũng đều mang theo linh. Kiếm của huynh ấy đã không còn là kiếm, mà là một sinh mệnh riêng biệt. Kiếm chỉ hướng nào, bảo sống là sống, bảo chết là chết. Vậy nên huynh ấy chém Cự Ma mà ma không chết, kiếm đã rời đi mà ý vẫn bất diệt." 

             Hướng Vãn Tình nghe mà mê mẩn, ngó sang kiếm Thất Tinh rồi chợt thấy mình còn kém xa. 

             "Dục Thần, tỷ biết kiếm pháp của Nhị sư huynh rất lợi hại, nhưng không ngờ đệ lại am hiểu sâu sắc về kiếm đạo đến thế đấy!" 

             Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Đạo hóa vạn vật, Nhị sư huynh thì bỏ ‘vạn’ lấy ‘một’, còn đệ là lấy ‘một’ hóa ‘vạn’, dù có khác đường nhưng cùng một đích. Nhưng nơi trở về ‘vạn’ không có mà ‘một’ cũng chẳng còn, cuối cùng đích đến ta trông mong cũng chỉ là một chữ ‘vô’." 

             Lúc này, mặt đất rung chuyển càng thêm dữ dội hơn, nhưng dưới sự áp chế của kiếm ý, ngọn núi kia mãi vẫn không sao đứng dậy được. 

             Lý Dục Thần bỗng nói: "Để đệ giúp gã một tay!" 

             Rồi anh hét lên một tiếng, bay vọt lên không trung vung tay chộp vài cái, mớ kiếm ý đang bay quẩn quanh trên đỉnh núi chợt tách ra, bay loạn trong không trung rồi chợt hóa thành những ngôi sao băng bay đi, biến mất nơi chân trời. 

             "A..." Từ trong cơ thể Cự Ma phát ra một tiếng thở dài đầy vui sướng. 

             Cả ngọn núi lập tức đứng dậy, biến thành một thân người không đầu khổng lồ, bước về phía họ. 

             Hướng Vãn Tình lập tức cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đập thẳng vào mặt. 

             Kiếm Thất Tinh tỏa sáng rực rỡ. 

             Nhưng Lý Dục Thần lại đáp xuống bên cạnh cô ấy, khẽ giữ lấy vai và ra hiệu hiệu cho cô ấy đừng cử động. 

             Đùng! Đùng! Đùng! 

             Tiếng bước chân nặng nề vang lên kèm theo chấn động dữ dội trên mặt đất. Đi được vài bước, Cự Ma cúi người xuống vươn tay nhặt cái đầu của mình lên. 

             Nhưng dường như thân thể gã lại không chịu nổi sức nặng khi cúi xuống nên đã đổ sụp, biến thành một ngọn núi khổng lồ chất đầy đá vụn. 

             Đúng lúc Hướng Vãn Tình vừa thở phào nhẹ nhõm, vô số huyết dịch màu vàng óng chợt tràn ra khỏi cơ thể vừa đổ sụp của Cự Ma, chảy thành dòng trên mặt đất rồi nối liền với chiếc đầu của Cự Ma. 

             Huyết dịch sôi trào rồi từng làn sương mù màu vàng bốc lên, dần ngưng tụ lại trên không trung biến thành hình người. 

             Ban đầu chỉ là một dáng người mờ mờ, rồi dần dần hiện rõ ngũ quan, có thể nói là khá đẹp trai. Trên người còn khoác một bộ quần áo mang theo dáng vẻ đầy phiêu dật. 

             Khi ngũ quan ngày càng rõ ràng, Hướng Vãn Tình kinh ngạc kêu lên: "Nhị sư huynh!" 

             Lý Dục Thần cũng ngẩn người, hơi bất ngờ: "Đó là dáng vẻ của Nhị sư huynh sao?" 

             Anh ở Thiên Đô mười ba năm, chưa từng gặp Nhị sư huynh. 

             "Sao lại thế này?" Hướng Vãn Tình lo lắng, nhưng lại cảm thấy không thể nào. 

             Lý Dục Thần nói: "Yên tâm, đó không phải là hồn phách của Nhị sư huynh, mà là hồn khí của Cự Ma ngưng kết thành. Có lẽ Nhị sư huynh là con người duy nhất gã từng gặp, hoặc là người mạnh nhất gã từng gặp, nên gã mới biến thành dáng vẻ của Nhị sư huynh." 

             Hướng Vãn Tình thấy cũng có lý, bèn gật đầu hỏi: "Vậy giờ chúng ta phải làm gì giờ?" 

             Lý Dục Thần cũng không biết phải làm gì, vì anh chưa từng gặp phải tình cảnh này bao giờ. 

             Lúc này, ma hồn màu vàng chợt cất tiếng: "Các người là ai?" 

             Lý Dục Thần hỏi ngược lại: "Anh là ai?" 

             "Tôi là ai ư?" Ma hồn màu vàng thoạt trông không được thông minh cho lắm, có lẽ vì ký ức cũng đã mơ hồ theo cơ thể đổ sập. 

             Gã lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn như một vị tiên nhân, kết hợp với vầng sáng màu vàng rực rỡ đó, nhìn thế nào cũng không giống ma quỷ. 

             "Tôi là ai..." Ma hồn trông như rất đau khổ, hai tay ôm đầu, thân thể run rẩy: "Thánh chủ... Không... Tôi không phản bội... Diêm La... Anh đừng hòng giết tôi... A..." 

             Gã ăn nói lộn xộn chẳng có chút logic nào, nhưng Lý Dục Thần lại nghe được một chút manh mối, rồi như đã đoán được điều gì đó. 

             "Anh là đồ phản bội!" Anh quát lên. 

             "Không! Tôi không!" Ma hồn gào lên. 

             "Ai có thể chứng minh anh không phản bội?" 

             "Minh Bộc!" Ma hồn thốt lên. 

             "Minh Bộc ở đâu?" 

             "Ở... ở..." Ma hồn trông như đang rất cố gắng để nhớ lại nhưng lại như không thể nhớ ra: "Sâm La... chết oan... A..." 

             Ma hồn đột ngột gào thét lên điên cuồng, trên người bùng phát một luồng khí hung bạo cuồng loạn. 

             Huyết dịch màu vàng óng dưới chân gã tụ lại thành hồ, mặt hồ cuộn xoáy giống như quỷ hút máu đang hấp thụ luồng năng lượng vô tận từ dưới lòng đất, rồi cung cấp cho ma hồn đang lơ lửng trên không trung. 

             Sau đó, ma hồn vươn tay ra rút lấy một thanh kiếm từ trong xoáy nước trên mặt hồ. 

             Đột nhiên, tất cả ánh sáng màu vàng đều tắt lịm, ngay cả dòng chất lỏng màu vàng chảy trên đất cũng mất đi ánh sáng. 

             Khắp đất trời chỉ còn lại mỗi thanh kiếm ấy là sáng chói ngời ngời. 

             Lý Dục Thần nhìn thanh kiếm, cảm khái nói: "Kiếm tốt!" 

             Nhưng Hướng Vãn Tình lại kinh hãi: "Đó... đó là... kiếm của Nhị sư huynh?" 

             "Đệ biết rồi!" Lý Dục Thần nói: "Đệ đã biết tại sao Nhị sư huynh chém ma đầu nhưng lại không hoàn toàn giết chết gã, mà lại dùng kiếm ý trấn giữ hồn phách, không cho nó tan biến." 

             "Tại sao chứ?" 

             "Chắc là Nhị sư huynh lại đạt được điều gì đó, huynh ấy đi Minh Hải tất đã ôm quyết tâm sẽ không trở lại, nhưng lại không muốn toàn bộ giác ngộ của mình chôn vùi nơi Hoàng Tuyền, huynh ấy đã để ma này lại đây chỉ để biểu hiện kiếm pháp của huynh ấy." 

             "Ý đệ là, Nhị sư huynh đang truyền đạo cho người sau?" 

             "Không, huynh ấy không truyền đạo. Với tính cách của Nhị sư huynh, e rằng huynh ấy hoàn toàn không có ý định truyền đạo. Đạo đã ở đấy rồi, không cần truyền nữa. Nhị sư huynh chỉ muốn cho hậu nhân biết được kiếm ý của huynh ấy mà thôi. Có lẽ, cũng là để người ta biết khó mà lui, vì con đường Hoàng Tuyền không có đường về." 

eyJpdiI6Iko5OHdaaWN3am9yOG5oalVBd1BlXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlR4NXFoUFwva2lOVlwvYTJ6R1lNcWJWS3NxZDFTZGtcL25sbnJOeXlJb1g4VjYzdjZONFN5WWlaUzE4b011NFRidWpaa01uN1kzNzRDUklyakxkbmFFXC9mQjBoaFpUWDUwOUh5UDhQVitLbFE3YUFFWjlvdXhXWGlERjVIR0szVTQ1T2Y5dllvMXZ4b3ZjY202ems4OFBXVjVQRDRNQlZOVk5rQ1I1cm80M3BPSTJ0XC9DRmpJdHd2OVwvT3ByU3YrN0tMY2lXc29KdGl4dXc3dmFPeWRHOU51K3B4cUpCVXMyZmxaZkVnSmUrMDJWeGhJa20wdVdGaUNGak96TFRER2VzZXdBUFdNWlppaW9JY29HVlY5aW1LTDJZODBJTFwvdTV6SDNwOVwvcGRhZE85THlndWxKMFlOMXVONHpBaXkreXo3U2N4dDNsaENwbks1enBsK1ozV01qSEFqZXJDNzMyNFpqVDBCY3VMWlNtZXBKVkFzNFZPSEJwb0tmcnQwZFAySGNKIiwibWFjIjoiMzA1NjUzMmRhNTI0Mzk1YWY2YTIyNWIwZGM5ZDE1NzhjYmU4ZGFiZGE1ZTY3OWU1NjNiYzYxMWU2NzJmOTFhYyJ9
eyJpdiI6IjBNNXhjTUpHaWR4c2lcL1VEZTkyWnNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iks1a3pqd2pVTzlDbU9uTml1WEViQmp4V3VXdks0b29LWVwvUVNobWgwUXVpcFc5bm9nc3BjaG9ScTJNZnZSbStNR0VsUzJEcHFEKzh3VXBVRWU1QUY1SmNNQTVBZEFVRmpQUXQrMHlqVE9CMjQya0NWQU5tU0lQYWhKUWZyZDI1VldrWXQwczQ2OUhhZm4zNG83WUtBSThTSjBwemVLSWJEOVlyVVYyUURzUUU1NzNIVkhUSHdESk05T0VpOHJXY1dMcnFvcTY0Ulh0dmQzcDB0THRmQTdZRUg2WDQ0U3hWV0xxQ01wTXBMREY0a290dGsyTDZWWmZjQ2p3XC9HTHE2RTR1TTJya3UxcW1hUEc3V2Z1Z1VUdnhDa0hzZ1B6SWFDUXpldW1YMkJGZ2JoK0Rua1BUVXNhdGlJZDVpeEg3N3YwclBQNGdQNEVxWXZkZjV0RnBcL1FhVnAzM2dvcVplVkpNNmV6UWlwWlR4dkgxdnZ3VE42TWY0Y1RLWTJsT2V3ME1pXC92WXpWTFpoaWJYWGxkRnlGTyt1VWI4QzJobE9yQXBUK2p4V2FjRlJWTG8yajVjVFBlQngzYlpia0E2TDJDUDhubW5tbUVrMjBmMnpMdTVCeTBVXC9ldnA1UW5KTDJMMUlnekkzQWdEWWd4ekphS0NyZVhUd3VGTk01bkhWZ1ciLCJtYWMiOiIyYjFhNmFmZjcyYzE1NjdiZTM2YWM5MGZiYjI2ZGUzZjAyNWE4YWY4OWY5NGJiMDM3OTcxODgzMTQ1MGQ1ODEwIn0=

             "Để đệ lĩnh giáo thử kiếm pháp của Nhị sư huynh!"

Ads
';
Advertisement
x