Vô Hoa chống gậy trúc tím, bước đi trên mảnh đất hoang tàn.
Cát vàng ập vào mặt, mặt đất rung chuyển. Những ngọn núi ở phía xa nối tiếp nhau đổ sụp xuống, rồi thỉnh thoảng lại có ngọn núi mới nhô lên.
Dường như tiếng rồng gầm càng lúc càng vang dội, nhưng khí tức đã không còn dồi dào như lúc ban đầu.
Từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ không ngừng quét sạch mảnh đất này, biến tất cả hóa thành cát vàng và bụi bẩn.
Mỗi một lần cây gậy trúc Vô Hoa cầm trong tay chạm xuống đất, trước mặt anh ta lại hiện lên một vùng ánh sáng màu tím.
Ánh sáng màu tím yên bình, bụi bẩn lắng xuống.
Sau lưng anh ta là một hàng dấu dân thật dài in hằn trên cát, xen lẫn với những hạt cát tỏa ra ánh sáng màu tím tựa như một dải ngân hà tím lịm chảy về phía tây dòng sông Kaligan.
Gió cát chợt lặng đi.
Bóng hình khổng lồ của thần Shivin đang ngồi trên tòa sen chợt hiện ra giữa hư không, ba đầu ba mình, một thiện, một ác, một mỹ.
Bạch Long nằm rạp trên đất, thân rồng mềm oặt, thương tích chồng chất, mắt rồng nhắm nghiền, râu rồng khẽ lay động vài cái rồi mất sức rũ xuống nằm trên mặt đất.
Vô Hoa ngẩng đầu nhìn thần Shivin cao ngạo xa cách, trong ánh mắt chẳng có chút sợ hãi nào.
"A Di Đà Phật, ông vốn là thần, đáng lý ra là ông phải bảo vệ sự yên bình chốn này, cớ sao lại lạm sát vô tình thế này?"
Thần Shivin nhìn vị hòa thượng phàm trần nhỏ bé như hạt cát, ba đầu ba mình biểu hiện ba phản ứng khác nhau.
Gương mặt từ bi mỉm cười: "Ha ha, tiểu hòa thượng, cậu còn chưa thành Phật, sao lại nói chuyện bằng giọng điệu của Phật thế kia?"
"Mà cậu ta có thành Phật thì đã sao? Thích Ca cũng phải nhờ mình với Vishne khai sáng mới giác ngộ." Giọng thiên nữ Shivin cất lên đầy ma mị: "Tiểu hòa thượng, chi bằng cậu cứ ở lại làm người hầu của tôi, hưởng thụ cực lạc rồi giác ngộ!"
Còn gương mặt hung ác của Shivin lại đầy uy nghi, trừng mắt nhìn, mặt đằng đằng hung dữ, giọng như sấm rền: "To gan! Một thằng nhãi nhép lại dám thách thức thần, ban chết!"
Nói xong, ông ta giơ cao cây chày Kim Cang trong tay lên, ì đùng, một tiếng nổ rền vang, một tia sét xé rách hư không bổ thẳng xuống Vô Hoa.
Vô Hoa giơ gậy trúc trong tay lên đón lấy tia sét.
Sét giáng vào gậy trúc, gậy trúc phát ra ánh sáng màu tím rồi cùng nhau hòa lẫn với tia sét màu trắng.
Khi sấm sét tan biến, Vô Hoa vẫn đứng yên nơi đó, chẳng hề bị thương.
Thần Shivin thoáng hơi kinh ngạc.
"A Di Đà Phật!" Vô Hoa niệm Phật hiệu, giơ cao gậy trúc tím lên rồi dần mạnh xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, đất đai nứt toác, trúc tím bén rễ, từng gợn sóng tím lan ra, từng bục măng tím lần lượt vươn lên khỏi vùng đất vốn đã hoang tàn.
Măng trúc đâm khỏi mặt đất rồi nhanh chóng lớn lên, vươn cao, chẳng mấy chốc đã biến thành một rừng trúc tím bạt ngàn.
Mặt đất tràn đầy sinh khí, linh khí dồi dào.
Bạch Long từ từ mở mắt, nhìn thấy Vô Hoa đang cầm gậy đứng thẳng.
"Sao... anh... lại trở lại?" Bạch Thần yếu ớt hỏi.
"Vẫn chưa tìm được xá lợi, Đinh Hương cũng đã mất, tôi không về được." Vô Hoa nói.
"Đinh Hương... mất rồi ư?"
Dù đã đoán trước nhưng Bạch Thần vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Là tôi... không tốt... tôi nên... đưa hai người về trước... là... do tôi không tốt... tôi không nên khinh địch..."
"Không, không liên quan tới anh."
Vô Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời.
Rừng trúc tím rậm rạp che khuất tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một xíu thân thể khổng lồ của thần Shivin qua kẽ lá.
"Ồ, đây là rễ của Linh Sơn Trúc Hải sao?" Giọng nữ quyến rũ của Shivin cất lên.
"Này, tiểu hòa thượng, nể tình cậu là đệ tử Phật Môn, mà tôi với Thích Ca cũng có chút giao tình, cậu đi đi." Thần Shivin từ bi nói.
"Mắc mớ gì? Không được để cậu ta đi! Thích Ca cũng chỉ là hóa thân thứ chín của Vishne mà thôi, ông ta trộm vùng đất linh khí, tự lập Linh Sơn rồi truyền bá Phật pháp sang phương Đông, nhưng lại bỏ mặc bách tính trên chính mảnh đất đó. Vishne không quản, nhưng tôi muốn quản. Đợi tới lúc tôi san phẳng Linh Sơn, diệt truyền thừa của ông ta!"
Mặt Kim Cang hung ác của thần Shivin vừa nói xong đã đâm cây chĩa sắt xuống, cả mảng rừng trúc tím ngã rạp, mặt đất và nham thạch bung bét.
Vô Hoa chắp tay, miệng tụng kinh Phật.
Cây gậy trúc đang cắm xuống đất bỗng phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ.
Cây gậy vươn cao lên rồi biến thành một cây trúc cao vạn trượng, ngọn trúc đỡ lấy cây chày của Shivin.
Thần Shivin vung chày lôi, sấm sét dồn dập, từng tia sét giáng xuống rừng trúc tím.
Thế nhưng, những cây trúc tím như có thể sinh sôi vô tận, một mảng ngã xuống thì lại có một mảng khác mọc lên, cháy rụi mảng này thì mảng khác lại hồi sinh.
Mặt hung ác của thần Shivin lại chẳng thể san bằng được rừng trúc này.
Thiên nữ thần Shivin cất tiếng cười tà mị, bắt đầu nhảy múa.
Thân ảnh đó xuyên qua rừng trúc bay đến bên người Vô Hoa, thân thể uyển chuyển, hương thơm mê người.
Vô Hoa ngồi ngay ngắn bất động, chắp tay, chỉ chuyên tâm niệm kinh.
Linh khí từ trúc tím từ từ điều trị vết thương trên người Bạch Long. Bạch Thần thấy Vô Hoa chẳng hề lay động trước sự quyến rũ của thiên nữ, không khỏi cảm thán.
Bản thân mình đã tu luyện vạn năm, pháp thân và sức mạnh cũng hơn Vô Hoa gấp vạn lần, thế nhưng tâm định lại chẳng bằng một phần vạn anh ta.
Lúc này anh ta mới hiểu, tu hành không phải chỉ là là theo đuổi lấy thân xác mạnh mẽ và khống chế năng lượng vũ trụ, mà còn là tu tâm.
Tâm thái an lạc mới là đích đến chân chính.
Nghĩ tới đây, Bạch Thần khẽ co người lại, dưới sự trợ giúp của linh khí từ trúc tím, tức khắc hóa thành hình người.
Anh ta đã mất đi yêu đan, sức mạnh hình rồng không đủ, nhưng nếu hóa thành người thì sự lệ thuộc vào long đan sẽ giảm đi rất nhiều.
Hơn nữa nếu xét về mặt tính cách, hình người sẽ dễ đột phá cảnh giới hơn dạng rồng.
Bạch Thần nghĩ, nếu mình chiến đấu bằng hình người, có lẽ sẽ không bị thiên nữ mê hoặc.
Dù thế khi đối mặt với thần Shivin vẫn khó tránh thất bại.
Lúc này, Vô Hoa rơi vào khổ chiến.
Tuy anh ta có thể vào Đại Định để không bị mê hoặc, nhưng thiên nữ Shivin không chỉ biết mỗi mê hoặc, cô ta là một trong ba hóa thân của Shivin, ắt cũng hữu pháp lực ngang với pháp thân Kim Cang.
Khi phát hiện không thể lay động được Vô Hoa, lòng ghen tức nảy ra, đôi bàn tay trắng thon vươn ra, móng tay dài hóa thành kiếm sắc bén đâm thẳng vào Vô Hoa.
Cây gậy trúc tím vẫn đang chống đỡ công kích của Kim Cang thần Shivin, Vô Hoa vừa dùng định lực duy trì sự sinh trưởng của trúc tím, vừa phải chống cự lại sự cám dỗ của thiên nữ, hoàn toàn không thể đánh trả.
Bạch Thần ngẩng đầu thét lớn, đưa tay ra, vuốt rồng chợt xuất hiện trong hư không, hóa thành năm luồng kiếm quang chặn lấy móng tay thiên nữ.
Thiên nữ cười quyến rũ một tiếng, thân thể bay lên đến trên đầu Bạch Thần, nhẹ nhàng múa, thân hình uyển chuyển.
Thế nhưng giờ đây, trong lòng Bạch Thần bình tĩnh đến lạ.
Hai người giao đấu trong rừng trúc tím, nếu nhìn từ xa thì còn ngỡ rằng là một đôi trai tài gái sắc cùng múa, đẹp nao lòng.
Trên bầu trời, pháp thân thứ nhất mang gương mặt từ bi của thần Shivin như chẳng nỡ thấy khổ đau thế gian, thở dài nói: "Đừng đùa giỡn nữa, giữ bọn họ lại, mang về thế giới Phạm Thiên."
Nói rồi hai tay ông ta chắp lại, cả thế giới như ngừng vận hành, một luồng sức mạnh khổng lồ không gì sánh bằng giáng xuống, tựa như trời sập.
Kim Cang Shivin và thiên nữ Shivin cũng trở về ngồi trên tòa sen, một người cười, một người giận nhìn xuống Bạch Thần và Vô Hoa bên dưới.
Đầu tiên là cây trúc cao vạn trượng kia bắt đầu héo ngọn rồi gãy thành từng đoạn, trở lại thành dáng ban đầu, cắm trên mặt đất.
Rừng trúc tím bắt đầu héo rũ từng mảng một.
Thần Shivin đưa tay ra, gậy trúc tím bay lên rồi rơi vào tay ông ta.
Bạch Thần và Vô Hoa chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra mà chẳng thể ngăn cản.
Thần Shivin nhìn cây gậy trúc trong tay, gật nhẹ: "Được, vạn trúc sinh sôi chỉ nhờ mỗi đoạn này, trúc tốt!"
Rồi cúi đầu nói: "Tôi cho hai cậu lựa chọn, theo tôi về thế giới Phạm Thiên, cùng tôi tu hành trong cực lạc. Hoặc là, vùi thây nơi này."
Bạch Thần bật cười mỉa: "Chết thì chết, sợ gì chứ!"
Vô Hoa niệm Phật hiệu: "Tâm tôi chính là chốn cực lạc, hà cớ gì phải cầu nơi khác!"
Một bàn tay khổng lồ giáng từ trên trời xuống xuống…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất