Đinh Hương định quay lại cứu Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, nhưng vừa mới xoay người, đã nhìn thấy phía ngôi đền Muktine phát ra ánh sáng. 

             Bạch Thần lập tức bước lên, chắn trước mặt Đinh Hương. 

             Ánh sáng vàng chói lòa chiếu thẳng tới, khiến mặt đất bốc cháy dữ dội. 

             Trong không trung dần hiện ra vị hòa thượng, toàn thân phát ra ánh sáng, chính là Đức Tulku Balop trong ngôi miếu. 

             “Hừ, là mấy người à?” 

             Balop khẽ gật đầu, gương mặt hiền hòa, giọng nói vang vọng như chuông đồng, giống như đức Phật giáng lâm. 

             “Người đẹp, quay về với tôi đi, làm Minh Phi của tôi, thần đã tỉnh giấc, chúng ta sẽ cùng nhau bước vào cực lạc dưới sự chứng giám của thần, còn cậu...” 

             Balop chỉ vào Bạch Thần. 

             “Yêu Long vượt giới, tôi sẽ tiến cử cậu vào hàng Thiên Long Bát Bộ, mãi mãi ở lại Linh Sơn.” 

             “Thiên Long Bát Bộ?” Bạch Thần bật cười “Tôi chẳng thèm!” 

             Balop dường như không ngờ Bạch Thần sẽ có thái độ như vậy, hơi sững sờ, nhưng cũng chẳng tức giận, vẫn giữ vẻ hiền hòa của Phật, như đang nhìn đứa con ngỗ nghịch của mình, chậm rãi khuyên nhủ: 

             “Cậu đến từ phương Đông, chưa biết chân lý của thế giới, chưa đạt được trí tuệ tối cao, không sao, tôi sẽ tự mình dạy dỗ cậu, độ cậu, hóa cậu, gột rửa yêu khí, để cậu trở thành chân long thực sự!” 

             Bạch Thần vẫn đứng yên, cho đến lúc này, sắc mặt mới thay đổi, lạnh lùng cười: “Ông? Xứng? Sao?” 

             Sau đó là tiếng rồng ngâm, thâm trầm như sấm. 

             Trong khoảnh khắc đó, anh ta hóa thành hình rồng, thân rồng khổng lồ uốn cong, vảy trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như sống lưng của núi tuyết. 

             “Để ông thấy thế nào mới là chân long của phương Đông!” 

             Bạch Long giương nanh múa vuốt, lao thẳng về phía Đức Tulku Balop. 

             Balop hoảng hốt, giận dữ quát: “Yêu quái nhỏ bé mà dám ngông cuồng, xem tôi thu phục cậu!” 

             Chỉ thấy ông ta ung dung, ngồi ngay ngắn giữa không trung, hai tay chắp lại rồi khẽ tách ra, một bàn tay hóa thành chưởng lớn, đánh thẳng về phía cự long đang lao đến. 

             Thế nhưng, trong hư không lóe lên mấy luồng ánh sáng trắng, chưởng ấy bị vuốt rồng xé toạc. 

             Balop thầm kêu không ổn, còn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Long đã sượt qua bên cạnh. 

             Ông ta vừa thở phào, tưởng rằng chiêu vừa rồi đã qua đi, đang định biến chiêu, nào ngờ đuôi rồng quét mạnh, xung quanh vỡ nát, mặt đất rung chuyển dữ dội. 

             Một đời Đức Tulku, đại sư Balop, bị đuôi rồng quật nát, xương cốt máu thịt nát vụn, ép sâu xuống lòng đất. 

             Trên mặt đất chỉ còn lại hố sâu hàng chục mét. 

             Bạch Thần trở về hình người, đứng bên miệng hố, thản nhiên nói: “Trên mảnh đất do Suhare bảo vệ, chẳng lẽ chỉ có phế vật như này thôi sao? Thật là đáng tiếc cho ông ta!” 

             Đinh Hương và Vô Hoa đứng bên cạnh, kinh ngạc đến ngây dại. 

             Bọn họ biết Bạch Thần rất mạnh, nhưng không ngờ mạnh đến mức này. 

             Ngay lúc ấy, từ hướng ngôi miếu Muktine bỗng bùng lên ánh sáng ngút trời, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời và hẻm núi. 

             Sức mạnh vừa khủng khiếp vừa kỳ dị lan tràn khắp không gian, khiến người ta run sợ, đồng thời cũng không kìm được mà sinh ra cảm giác muốn cúi đầu thần phục. 

             Bạch Thần nhíu mày, chợt hóa thành ánh sáng trắng, cuốn lấy Đinh Hương và Vô Hoa, lao thẳng về hướng Đông. 

             Có giọng nói vang vọng trong hư không: “Ô... yêu long... đừng hòng chạy...” 

             Đất rung chuyển, trời sụp đổ, trong vòng mấy trăm dặm, cảnh vật chìm trong hỗn loạn, vô số vòng xoáy u ám hiện lên giữa hư không, bóng ma u tối không ngừng tràn ra, trông giống như đại quân u linh. 

             Bạch Thần lập tức tăng tốc độ, thoáng chốc đã thoát khỏi hỗn loạn, vượt qua thung lũng sông Kaligan, hạ xuống phía bên kia, nơi có ngôi miếu đổ nát. 

             Ngôi miếu ấy dường như càng thêm hoang tàn so với lúc đám người Đinh Hương đến, điều quan trọng nhất là vị hòa thượng khổ hạnh gầy gò già nua đã biến mất, chỉ còn lại pho tượng đá có vẻ mặt giống ông ta. 

             Bạch Thần đặt Đinh Hương và Vô Hoa xuống, để lại hai cây thảo dược, nói: “Ngôi miếu này là nơi an toàn nhất trên mảnh đất này. Ăn thảo dược vào, đợi vết thương lành thì mau chóng rời đi, chỉ cần đi đến biên giới Hoa Hạ là sẽ an toàn. Chủ nhân của sông Hằng cũng không dám đuổi tới Hoa Hạ đâu.” 

             Nói rồi, anh ta xoay người rời đi. 

             “Bạch Thần!” Đinh Hương gọi với theo “Anh định đi đâu?” 

             “Tôi từng hứa với Suhare sẽ không vượt qua thung lũng Kaligan. Nay không giữ lời hứa, đã vượt qua ranh giới, khiến thần Shivin thức tỉnh. Đây là món nợ của tôi, tôi phải tự gánh, tôi sẽ không để bất cứ hòn đá nào khinh thường mình.” 

             Vừa dứt lời, Bạch Thần khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào pho tượng đá của Suhare. 

             Ngay sau đó, không hề do dự, Bạch Thần hóa thành rồng, bay thẳng lên chín tầng mây. 

             Đinh Hương muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp, lời còn chưa nói ra, Bạch Thần đã biến mất trong gió cát mịt mù hòa vào hỗn độn. 

             “Lo lắng cũng chẳng ích gì, cứ uống thuốc trước đã.” Vô Hoa nói. 

             Đinh Hương nghĩ cũng thấy đúng, thực lực của Bạch Thần mạnh như vậy, mình lo lắng quả thực dư thừa. 

             Hai nhánh thảo dược này vốn mọc trên cao nguyên tuyết, chưa qua bất kỳ luyện chế nào. 

             Tuy Bạch Thần là giao long, pháp lực cao cường, nhưng anh ta không giỏi điều chế thuốc. Nếu loại thảo dược này được luyện chế, hiệu quả sẽ mạnh gấp trăm lần. 

             Đinh Hương cất thảo dược đi, rồi lấy ra vài viên đan dược mình cầm theo. 

             Những viên đan này đều do Lý Dục Thần luyện chế ở Hòa Thành, cô ấy giữ lại khá nhiều, sau đó chia cho mọi người một ít. 

             Cô ấy lấy hai viên đưa cho Vô Hoa, rồi cũng nuốt hai viên, sau đó ngồi xuống điều tức, vận công hóa giải viên thuốc. 

             Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn rối bời, trong đầu còn vương quá nhiều thắc mắc. 

             Chẳng hạn như tại sao vị hòa thượng ở cửa miếu lại biến thành tượng đá? 

             Tại sao Bạch Thần phải hứa với ông ta sẽ không vượt qua thung lũng Kaligan? 

             Tại sao anh ta nói ngôi miếu đổ nát này là duy nhất nơi an toàn? 

             Nếu đến cả Bạch Thần cũng không chống đỡ được sức mạnh của Tà Thần, thì ngôi miếu đổ nát này rốt cuộc có ích gì? 

             Trong lòng càng nhiều nghi vấn, thì tâm trí càng khó yên tĩnh. 

             Đinh Hương mở mắt, nhìn thấy Vô Hoa đã nhập định. 

             Trong tầm mắt, cô ấy lại nhìn thấy pho tượng cổ đã bị phong hóa mờ mịt, đến nỗi chẳng còn rõ hình dạng. 

             Chẳng hiểu tại sao, những hoa văn hình mây dưới bệ tượng dường như càng trở nên rõ ràng hơn so với lúc mới đến. 

             Cô ấy chợt nhớ đến lúc đến đây đã thi triển Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp, cảm ứng với lòng đất vô cùng võ rệt. 

             Vì thế quyết định dùng La Bàn Kinh thay thế cho tâm pháp trị thương, dùng thân làm Lục Hư, thông qua Lục Hư để điều hòa tuần hoàn khí mạch toàn thân, rồi mượn sức lòng đất để chữa trị vết thương. 

             Đây vốn là phương pháp cô ấy tạm thời nghĩ ra, nếu là tu sĩ chính thống, chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi nó không phù hợp với lối tu luyện truyền thống, nếu tùy tiện thay đổi công pháp, rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. 

             Nhưng Đinh Hương không phải tu sĩ truyền thống, hơn nữa cô ấy còn có người anh trai cũng phá bỏ quy củ. 

             Cho nên cô ấy làm như vậy. 

             Khi sức mạnh không ngừng chảy vào cơ thể cô ấy, lưu chuyển trong kinh mạch, hòa hợp với khí mạch ngũ âm của cô ấy, Đinh Hương chợt có cảm giác sáng sủa, thông tuệ, trong thần thức, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn khác với những gì mắt thường nhìn thấy. 

             Ngôi miếu đổ nát kia không còn đổ nát nữa, mà biến thành ngôi miếu tuy không hùng vĩ, nhưng vẫn có nét cổ xưa và tinh xảo. 

             Khe suối khô cạn bên ngoài ngôi miếu cũng biến thành dòng sông trong xanh. 

eyJpdiI6IkhWMDNna1Q2cnRVd0w4S1wvbXMyenR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Inl3REYraTdKOHhWVld5RndIK01qXC9JQUV2ZytNaFwvSUk5RTNkdU8rVlE2a3pVd1oyZzNHa3RTRjdpM09oamJtS0Nkc0VnZlc3MVo4bXBMRVV3WHRiSHhtcVkyUkt5WFRLakZpblwvWGplc3ZwRmJsR0hwdGlRTldYXC9NVURcLzVsSHpIbXhTVFBCUkZjcUdoKzVRdDU4UjlaelczckNPV2F3d2pvM2M4WWN0MWZ6WVBwRFByQVdlQ1lQTzdveEVlQk9QXC9CU1k1QWtBaWVYMVpLVjlhRGw4NHRydmw0bG4zNWJ6NWlkWDJnMzFydTlFUXFNTE85R0NrNmVPT2NOek9jUnBzVEhMZVhVR0NiUGVLaTlPK2d5WDFZbmRqQkxKV1ZyVzhSUXhpSlNMbGtQcjQxOCtHMkx4WThKYkJDSm14SjU5bWptN2w2VWs1c1ZUbDI5THpIWEQxUHoyMzdFXC9pTSttTVpNbTF0a080NWhaQVFFbnVEMVpcL1dNQWswcGVNajJQdlVwOVp2a3ZGdWNrMnMxU1hmXC9aM1wvXC9cLzUwRllLZUhIc2hsSElqYkFIVjA9IiwibWFjIjoiYTNiZmNiMGVjOTY1OGMyY2JhYzEyODllMGM5MzE3MjIyMjNiYTI3ZDEzODlmMzc5MjRmZjhjMjk0OGM2ZjNmMyJ9
eyJpdiI6Ik03RVJsTXJqWHU2VUVqRVg3VzVQbnc9PSIsInZhbHVlIjoia2tPcGU0SnNFMTRuYklld2pYenN0T3FEdWRybHprZUx4UXVGdjFuVEM3ME9sS1E3aE90d0JcLzRNaHRXN0IyVGpwVXFzU1VKXC9IUGFFeUZsQmljSkRONzI4NlR3eEs5TXpzcXNKMTBNZUZrK3ZjUjBmdWkxQnpzczJZZjRpQkxzS0hLYUZSUG1EWjh0R1RLUWhPUkdLb1dwUjcwYXZPZDhUbUtaV1R2ak5JaXBOZVRYd1EzOFlQcWJEbkFMYzNVVXNZNzVJY0duemJSVmVOY2o1dlwvalZ5bnYxWmZua0g0RE52c1RjUnZlRWNzdG9jc29vYkFBSThzVGh0djFXNlB2RiIsIm1hYyI6ImY4M2M5ODRiNmRmMTYyNzE0NzYyNzQwZTVkZDMxZGI2Zjg1ZWM4YjFlYTRlMTM2ZTEzZjZiMWU0ZTA3ZDA2MTAifQ==

             Đinh Hương nhìn cô ấy, giống như nhìn thấy mình trong gương…

Ads
';
Advertisement
x