Hòa thượng khô gầy kia chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn theo Bạch Thần.
“Nghe đây, lời thề của cậu vẫn còn vang vọng giữa dãy núi, như gió lùa qua khe đá. Núi đang nghe, Đại Địa cũng đang nghe. Cậu không thể phản bội lời thề ấy. Nếu cậu vượt giới, sẽ chọc giận thần linh. Lửa địa ngục chưa chắc có thể khiến Shivin sống lại, nhưng việc cậu vượt giới, nhất định sẽ khiến các vị thần tức giận.”
“Các vị thần tức giận thì đã sao?” Khuôn mặt cương nghị của Bạch Thần vẫn bình thản như nước.
“Núi non sẽ rung chuyển, mặt đất sẽ nứt toác, tuyết đọng sụp đổ, dung nham phun trào, lửa và băng tràn ngập, sinh linh lầm than…”
Trên gương mặt khô khốc của nhà sư thoáng hiện vẻ bi thương, như thể thảm cảnh đã diễn ra ngay trước mắt, khóe mắt lấp lánh lệ.
“Vậy thì ông nên đi ngăn cản cái gọi là các vị thần của ông, chứ đừng đứng đây ngăn cản tôi.” Bạch Thần lạnh lùng nói.
“Hẻm núi đã nhuốm màu đen, có lẽ chẳng bao lâu nữa, các vị thần sẽ hạ xuống nhân gian. Đến lúc đó, tôi sẽ dâng hiến sinh mạng nhỏ bé này, cầu xin thần linh thương xót muôn dân. Nhưng trước khi khoảnh khắc ấy đến, tôi phải làm tròn bổn phận của mình. Tôi là tín đồ của Sati, là người canh giữ dòng sông Kaligan, tôi sẽ không cho phép cậu vượt qua khe núi này.”
Thái độ của vị hòa thượng lộ rõ vẻ kiên quyết.
Bạch Thần khẽ cười: “Ông nghĩ chặn được tôi sao? Tôi hứa sẽ không vượt giới chỉ vì tôn trọng nữ thần núi Tuyết, hơn nữa tôi cũng chẳng ưa cái mùi hỗn loạn của long mạch trên đất các ông, chứ chẳng phải vì tôi sợ ông.”
Hòa thượng khẽ thở dài, gương mặt già nua hằn sâu nếp nhăn thoáng hiện nét bi thương, rồi bắt đầu tụng những câu chú kỳ lạ, khó ai nghe hiểu.
Làn da đen sạm của ông ta dưới ánh mặt trời chợt ánh lên sắc vàng.
Hai cánh tay của ông ta theo đó mà dang rộng, dọc theo bờ sông Kaligan, không gian vặn xoắn, từng lớp đá chồng lên nhau, dựng thành bức tường khổng lồ cao chạm mây.
Bức tường chắn mất ánh sáng, bóng tối phủ xuống cả mặt đất.
Bên kia bức tường là ánh sáng rực rỡ của ban ngày, còn bên này, lại chìm trong bóng tối u ám như đêm đen.
“Xem ra, ông thật sự muốn liều mạng với tôi rồi!”
Bạch Thần nhướng mày, ngửa mặt gầm lên, tiếng gầm chấn động cả trời đất.
Thân hình anh ta bỗng vọt thẳng lên không trung, rồi trong khoảnh khắc, hóa thành con rồng màu trắng…
…
Đinh Hương dừng bước, quay đầu nhìn.
Bọn họ đã vượt qua hẻm núi Kaligan, sau lưng chỉ còn vùng hoang vu tĩnh lặng, ngoài vô số đá tảng ngổn ngang, chẳng còn gì khác.
“Các cậu có nghe thấy không? Hình như có tiếng rồng gầm!”
“Ai mà biết tiếng rồng thế nào chứ?” Từ Hiểu Bắc nói “Chắc là tiếng sấm thôi!”
“Tôi nghe qua rồi.” Đinh Hương nói.
“Hả?” Từ Hiểu Bắc sững người.
Vô Hoa khẽ liếc nhìn Đinh Hương, ánh mắt như ẩn chứa suy tư.
Đinh Hương khẽ lắc đầu: “Có lẽ là tôi nghe nhầm.”
Ba người tiếp tục lên đường.
Cảnh sắc dọc đường bắt đầu trở nên tươi sáng hơn, thỉnh thoảng còn thấy chút màu xanh thoáng qua.
Có ngọn núi lớn như từ dưới đất trồi lên, chắn ngang phía trước, chặn mất đường đi.
Thân núi hiểm trở, hùng vĩ, trên núi hầu như không có cây cối, trơ trọi toàn là những tảng đá màu nâu lộ thiên. Trong đó là vách đá dựng đứng, sắc bén như bị dao chém ngang.
Trên vách đá ấy, có tòa kiến trúc như cung điện, mái nhà trắng xóa phản chiếu cùng núi tuyết phía xa, tường đỏ như ngọn lửa nhảy múa trước mắt khách thăm quan, rực rỡ đến chói mắt.
“Đây chính là ngôi miếu mà Bạch Thần đã nói đến sao?” Vô Hoa nói.
Từ Hiểu Bắc nói: “Có gì ghê gớm đâu, để tôi lên xem thử, mấy người cứ đợi ở đây.”
“Tiểu Bắc!” Đinh Hương kéo gã “Thôi đi, mục tiêu của chúng ta là rừng Tử Trúc, ở đây nhìn chẳng có cây trúc nào.”
Từ Hiểu Bắc không phục, nhưng ngôi miếu này khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, rõ ràng được xây trên núi, nhưng lại toát ra sự đè nén khó nói thành lời.
Nghĩ đến an nguy của Đinh Hương, gã không tiếp tục kiên trì nữa.
Ba người vòng qua phía trước ngọn núi, nhìn thấy ngôi làng nhỏ, lác đác mấy chục hộ gia đình.
Ở đầu làng, có ông lão đang ngậm điếu thuốc, nhàn nhã phơi nắng. Mấy đứa trẻ đen nhẻm chạy tới chạy lui, vui đùa nô nghịch.
Đinh Hương bước lên định hỏi thăm, nhưng ông lão chỉ lắc đầu, xua tay, không biết là tai lãng hay là ngôn ngữ không thông.
Bọn trẻ vây quanh, chỉ trỏ cười khúc khích, còn có đứa nghịch ngợm ném đá về phía họ.
Người đàn ông trung niên đi tới, quát mắng mấy câu, lũ trẻ lập tức tản ra hết.
“Mấy người là khách hành hương đến Muktine phải không?” người đàn ông hỏi.
“Muktine” Đinh Hương lúc này mới biết tên nơi đây “Ồ, bọn tôi là khách du lịch, nơi này gọi là Muktine sao?”
“Đúng vậy, đây chính là Muktine, trước khi đại sư Liên Hoa Sinh vào Tây Tạng, ông ấy từng tu hành ở đây.” Người đàn ông trung niên nói.
“À, thì ra là vậy, vậy ngôi miếu kia là để tưởng niệm đại sư Liên Hoa Sinh sao?” Vô Hoa chỉ về ngôi miếu nằm trên vách núi phía xa hỏi.
“Ồ, không phải đâu.” Người đàn ông trung niên mỉm cười, “Đó là thần miếu, thần miếu của Muktine, là ngôi đền của thần Shivin. Khi các vị đến đây, chắc hẳn đã thấy con sông trong vắt, chính là dòng nước thần từ núi Tuyết chảy xuống, nuôi dưỡng mảnh đất này. Truyền thuyết kể rằng Shivin đã cưới nữ thần núi Tuyết ngay tại nơi này. Năm đó, đại sư Liên Hoa Sinh cũng vì linh khí dồi dào ở đây mà dừng lại tu luyện.”
Vô Hoa nghe đến đó, trong lòng đã có chút say mê, anh ta vốn rất thích những câu chuyện thế này.
Nhưng Từ Hiểu Bắc thì chẳng mấy hứng thú với ngôi miếu trên núi kia, lẩm bẩm: “Thần mà cũng cưới vợ sao? Chắc chỉ là mấy câu chuyện dân gian thêu dệt thôi.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì hơi cau mày, giọng cũng trở nên không vui: “Này này, các vị sao vậy, dù không phải tín đồ hành hương, ít nhất cũng nên giữ sự tôn kính với thần linh, Muktine không hoan nghênh những ai bất kính với thần đâu!”
Đinh Hương vội vàng nói: “Ồ, xin lỗi, chúng tôi không có ý bất kính, chúng tôi chỉ đi ngang qua. Xin hỏi, gần đây có nơi nào mọc trúc tím không?”
“Ồ, thì ra mấy người là Tàng dược sư à?” Người trung niên bừng tỉnh nói, “Trước đây tôi cũng là người hái thuốc, chỉ là ngã gãy chân nên mới không làm nữa. Ở hẻm núi phía tây kia có rừng Tử Trúc, nhưng nơi đó là đàn tràng của Quan Âm, ở đó cũng có vị phật sống. Ngoài ra, chỉ có vài cây trúc mảnh mọc rải rác trên vách núi, rất khó hái!”
“À, hẻm núi đó ở đâu vậy?” Đinh Hương phấn khởi hỏi.
“Ồ, từ đây đi về phía tây, qua cửa núi phía trước, là có thể nhìn thấy rừng Tử Trúc.” Người trung niên chỉ về phía tây nói.
…
Trong hẻm núi, rừng Tử Trúc như hồ nước màu tím, gió thổi qua, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh, có con đường nhỏ dẫn vào sâu bên trong, quanh co khúc khuỷu, băng qua cầu, vượt qua dòng nước.
Bên trong thậm chí còn có đình đài thủy tạ, phảng phất phong vị của những khu vườn cổ điển Hoa Hạ, chỉ là kiến trúc có phần thô sơ, đơn giản hơn đôi chút.
Sâu trong rừng có một ngôi miếu, là tòa tháp nhiều tầng với phần dưới vuông trên tròn, toàn bộ tường ngoài đều được xây bằng đá trắng, khảm nạm ngọc lam và ngọc vàng.
Phong cách ấy hoàn toàn mang dấu ấn của Thiên Trúc và Nopel, khác hẳn với phong vị rừng trúc thủy tạ phía trước, nhưng lại không hề lạc điệu.
Trong gian điện phụ của ngôi miếu, đặt lư hương và lò luyện đan, còn có từng hàng tủ tỏa ra mùi dược liệu thoang thoảng.
Tuệ Hàng ngồi ngay ngắn trước lò luyện đan, mồ hôi đẫm trán.
Trong lò, lửa đang cháy rực, không biết đang luyện thứ gì.
Một lúc sau, Tuệ Hàng bỗng thở dài, thu công, lửa trong lò cũng theo đó mà tắt đi.
Tuệ Hàng vung tay, nắp lò bật mở, từ trong lò nổi lên mấy hạt châu lấp lánh, chính là những viên trí nhẫn xá lợi mà ông ta cướp được từ chùa Thiên Trúc.
“Những viên xá lợi này lại không thể luyện hóa, lẽ nào lão hòa thượng kia thật sự đã thành Phật rồi?” Tuệ Hàng đầy nghi hoặc, cảm thấy không thể nào, khẽ lắc đầu.
Ông ta khẽ phất tay, một con rắn trắng và một con rùa từ trong rừng trúc bay ra, rơi gọn vào lòng bàn tay ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất