Sông Lda uốn lượn về phía tây, nước sông trong vắt như linh tuyền trời ban, tạo nên sự đối lập rõ rệt với dãy núi trọc màu vàng xám nhấp nhô hai bên bờ.
Quốc lộ được xây dọc theo con sông, xe cộ thưa thớt, vài người thích đi bộ đang thong thả bước men theo quốc lộ, thỉnh thoảng có chiếc xe vụt qua bên cạnh họ, mang theo cơn gió núi vù vù mát lạnh.
"Ê, nhìn kìa có một hòa thượng." Một người đi bộ chỉ về phía trước, nơi bờ sông có một vị tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng đang ngồi xếp bằng trên tảng đá ở bãi cạn.
Trên mảnh đất linh thiêng này, tăng lữ được kính trọng.
Có rất nhiều tăng lữ từ nơi xa xôi vượt núi băng sông đến hành hương, có người thậm chí một bước một lạy, dành cả một đời để đi hết chặng đường thiêng liêng này.
Những người hành hương này thường không mang hành lý, dọc đường chỉ dựa vào sự bố thí của người qua đường.
Những người đi bộ tiến đến bãi sông, tháo hành trang xuống, bắt đầu dựng trại.
"Vị đại sư này, bọn tôi có đồ chay, ông đến ăn một ít đi." Người đi bộ bước về phía tăng nhân, cung kính nói.
Nhưng tăng nhân vẫn bất động, dường như đã vào thiền định.
Người đi bộ không dám quấy rầy, nhưng cũng không rời đi, vì anh ta trông thấy trên bãi bùn trước mặt tăng nhân có một con rùa đen nhỏ kỳ lạ.
Con rùa đen này chỉ có ba chân, không có đuôi, mai đen kịt, nhưng bụng và chân lại trắng như tuyết.
Một con rùa đen hiếm thấy như thế khiến người đi bộ không kiềm được mà bước tới.
"Nhìn này, tôi phát hiện được cái gì này, loài mới sao?" Anh ta lấy máy ảnh chuẩn bị chụp, "Bức ảnh này nhất định sẽ rất hot."
Mấy người đi bộ khác cũng tò mò nhìn sang.
Nhưng đúng lúc ấy, người đang chụp hình bỗng ngã ngửa xuống đất, như thể bị dọa sợ, điện thoại di động rơi xuống đất, hai tay chống xuống đất, không ngừng lùi về phía sau.
"Này, cậu sao thế?" Người đi cùng anh ta hỏi.
"Có… có ma!"
"Ma? Ma ở đâu ra?"
Người bạn vội chạy đến đỡ anh ta dậy.
Anh ta chỉ về phía trước.
Nhưng phía trước chẳng có gì, chỉ có một bãi cát ngập nước nông, ngay cả con rùa nhỏ kia cũng biến mất.
"Không, đây không phải ma." Tăng nhân bỗng cất tiếng, "Đây là Dạ Xoa."
Lời tăng nhân vừa dứt, trước mắt họ liền hiện ra một bóng người màu đen.
Nhưng nhìn kỹ, nào phải người, rõ ràng là một con ma.
Ngay khi thứ đó xuất hiện, bầu trời vốn còn sáng bỗng chốc tối sầm.
Trong không khí lan ra một luồng khí tức khiến người ta rợn tóc gáy, tựa như mục nát và tuyệt vọng tích tụ qua vô số năm tháng. Một trận gió lạnh quét qua, trong gió vang lên tiếng cười khàn khàn như tiếng kim loại cọ xát, khiến máu người như đông lại, tựa như tiếng gào thét bi ai của vô số oán linh.
Thứ ấy có vóc dáng thấp bé hơn con người, làn da xỉn màu gỉ sắt, dày đặc vết nứt như vỏ cây khô. Trên đầu nó có một cặp sừng cong, tỏa ra sát khí nặng nề. Đôi mắt nó như vực sâu, lóe lên ngọn lửa u minh. Miệng và khuôn mặt nó lại chẳng ăn nhập, giống như bị gắn bừa lên, môi trên môi dưới vặn vẹo không khép lại nổi, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn như dao.
Những người đi bộ bị dọa sợ, hoảng loạn hét toáng lên. Họ vốn là những người giỏi đi bộ, chạy bền, nhưng lúc này, không biết là do mất hết dũng khí chạy trốn, hay mất hết sức lực, mà tay chân bủn rủn, không bước nổi nửa bước.
"Đừng sợ! Đừng sợ!"
Tăng nhân đứng dậy từ tảng đá, chậm rãi bước về phía họ, trên mặt hiện nét từ bi.
"Yên tâm đi, đây không phải quỷ, không phải ác ma, đây là Dạ Xoa. Các anh chắc đã nghe qua rồi, nó là một trong Thiên Long Bát Bộ, là người hầu của Phật."
Giọng nói thương xót của tăng nhân khiến những người đi bộ bình tĩnh lại.
Trên mặt họ vẫn còn vẻ kinh hoàng, nhưng không còn quá sợ hãi.
"Thật... thật sao?"
"Tất nhiên là thật, nhìn tôi giống như đang lừa các anh à?"
"Nhưng... nhưng tôi... bọn tôi xưa nay chưa từng thấy, sao lại có thứ như Dạ Xoa thực sự tồn tại được?"
"Các anh cũng chưa từng thấy Phật, anh tin Phật có tồn tại chứ?"
"Ờ..."
Người đi bộ không sao trả lời được.
Họ vốn chẳng phải tín đồ của Phật, nhưng cũng chẳng dám nói Phật không tồn tại. Người đã đến bờ sông Lda để đi bộ, ít nhiều đều có lòng kính trọng mảnh đất thiêng này.
Huống chi Phật có thể là một vị thần, cũng có thể là một tín ngưỡng, lại càng có thể là cảnh giới theo đuổi cả đời.
"Tôi tin." Một người đi bộ nói.
"Tốt lắm." Tăng nhân hài lòng gật đầu, "Đã tin có Phật, thì cũng nên tin có Bồ Tát, La Hán, Thiên Long, Dạ Xoa, Càn Thát Bà..."
"Nhưng, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
"Bởi vì tôi ở đây mà." Tăng nhân nói.
"Ông... ông là...?"
"Tôi tên Tuệ Hàng, chữ Tuệ trong Tuệ Năng, chữ Hàng trong Từ Hàng. Tôi là La Hán dưới tòa Quan Âm, hành giả trong rừng Tử Trúc. À, vừa rồi các anh muốn bố thí cơm chay cho tôi phải không? Những ai sẵn lòng bố thí, những ai có duyên với Phật, tôi đều nguyện giúp họ vượt qua bể khổ, đạt đến giải thoát."
"Đại sư, làm thế nào mới có thể giải thoát?"
"Các anh thật sự sẵn lòng bố thí cho tôi chứ?"
"Tất nhiên sẵn lòng." Người đi bộ nói.
"Tốt, tốt, vậy thì hãy bố thí thân xác của các anh cho Dạ Xoa này đi, nó sẽ đưa các anh đến Linh Sơn."
Nói xong, Tuệ Hàng chắp tay, niệm một tiếng: "Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát!"
Bóng dáng xấu xí của Dạ Xoa vươn đôi tay ra, lao thẳng tới.
Người đi bộ nhìn thấy ngón tay nó dài ngoằn và vặn vẹo, đầu ngón tay tỏa ra luồng sáng lạnh lẽo, như thể vừa mới tước những linh hồn tươi mới ra từ xác chết.
Ngay lúc đó, một bóng trắng từ trong tay áo Tuệ Hàng bay ra ngoài, bắn thẳng về phía Dạ Xoa.
Dạ Xoa vung tay chụp, móng vuốt xé toạc hư không.
Sắp bắt được bóng trắng thì bỗng một bóng đen xuất hiện bên cạnh bóng trắng, chặn lại vuốt của Dạ Xoa.
Sau tiếng va chạm kỳ lạ, bóng đen rơi xuống đất, phát ra một tiếng bộp, lăn đi xa trên bãi đá, cuối cùng bị đống đá chặn lại.
Lúc này người đi bộ mới nhìn rõ, đó chính là con rùa đen nhỏ ba chân vừa nãy.
Còn bóng trắng kia, chính là một con linh xà trắng tinh, thánh khiết như tuyết trên đỉnh núi.
Con rùa đen thay rắn trắng đỡ lấy một đòn của Dạ Xoa, rắn trắng nhân cơ hội cắn vào cánh tay Dạ Xoa.
Dạ Xoa dường như đau đớn, gào rú mấy tiếng, vung vẩy cánh tay hòng hất con rắn trắng ra, nhưng quăng mấy lần đều không rớt, bèn dùng tay kia chụp lấy rắn.
Rắn trắng cực kỳ linh hoạt, vừa buông miệng đã thoắt cái biến mất, xuất hiện trong hư không phía sau Dạ Xoa, há miệng cắn xuống.
Nhưng đầu Dạ Xoa lại vô cùng linh hoạt, thân không động mà mặt đã xoay ra phía sau, hai tay cũng vặn vẹo bẻ ngược khớp, bắt được rắn trắng theo cách không thể tưởng tượng nổi, nhấc lên định nhét vào miệng.
"Không được, không được!"
Tuệ Hàng giơ tay, rắn trắng trong tay Dạ Xoa lập tức biến mất, rơi vào tay tăng nhân.
Dạ Xoa tỏ ra cực kỳ bất mãn, nhảy nhót điên cuồng.
Tuệ Hàng lắc đầu: "Con rắn này không phải vật phàm, mang về ta còn có chỗ dùng, còn cả con rùa nhỏ này nữa."
Ông ta duỗi bàn tay, con rùa đen dưới đất cũng bay lên, rơi vào lòng bàn tay ông ta.
Mà lúc này, Dạ Xoa đã đụng ngã mấy người đi bộ, khóe miệng chảy dãi, phát ra tiếng răng rắc, răng rắc, gặm nhấm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất