“Ảo ảnh?” Lâm Mộng Đình hơi kinh ngạc nhìn Chân Xương Tử vừa đến truyền tin, “Dãy núi Thái Hành non xanh nước biếc, không phải biển, cũng chẳng phải sa mạc, sao lại xuất hiện ảo ảnh được?” 

             “Ê, Chân Xương Tử, cậu đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc sư phụ cậu bảo cậu mang tin gì tới, mau nói cho rõ ràng đi.” Bên cạnh, Hoàng Đại Sơn sốt ruột thúc giục. 

             Chân Xương Tử vốn là đệ tử phái Hằng Sơn, năm xưa, hắn từng nhân danh chính đạo đến khiêu chiến, lại bị Hoàng Đại Sơn đánh cho nhừ tử. 

             Về sau, sư phụ hắn là Cực Tri Thượng Nhân biết chuyện, lập tức ra mặt thay cho đồ đệ, đánh cho Hoàng Đại Sơn một trận ra trò. 

             Khi ấy Lý Dục Thần vừa vặn đang ở thủ đô, tranh thủ luận đạo với Cực Tri Thượng Nhân, kết quả khiến vị cao nhân kia tâm phục khẩu phục. Từ đó, phái Hằng Sơn thường xuyên lui tới nhà họ Lý, Cực Tri Thượng Nhân thậm chí còn thành khách quý trong nhà. Vì đạo hạnh của ông ta cực cao, mỗi khi Lý Dục Thần không có mặt, chuyện tu hành trong nhà họ Lý, đặc biệt là Hoàng Đại Sơn, Bạch Kinh Kinh cùng những người khác, đều nhờ ông ta chỉ dạy. 

             Thành ra, Hoàng Đại Sơn và Chân Xương Tử sớm đã quen thuộc, nói chuyện cũng chẳng hề khách sáo. 

             “Ờ...” Chân Xương Tử có chút do dự, như thể ngay cả chính hắn cũng khó tin vào lời sắp nói ra “Hướng xuất hiện ảo ảnh là ở phía đông nam Hằng Sơn, nhìn khoảng cách thì hẳn là khu vực núi Ngũ Đài. Vì đó là thánh địa Phật Môn, mà phật đạo vốn không cùng đường, nên bọn tôi không tiện đi dò xét. Sư tôn bảo, thứ đó e rằng không phải ảo ảnh, mà là bóng của địa ngục. Núi Ngũ Đài lại cách thủ đô không xa, sợ sẽ ảnh hưởng đến thủ đô, nên mới sai tôi đến thông báo.” 

             “Bóng của địa ngục?” Lâm Mộng Đình càng thêm khó hiểu “Sao lại có chuyện như vậy? Núi Ngũ Đài vốn là thánh địa của Phật Môn mà!” 

             “Hằng Sơn và núi Ngũ Đài đều nằm trong dãy Thái Hành, tuy Phật và Đạo có sự khác biệt, nhưng long mạch vốn cùng một mạch, nên cũng có chút hiểu biết.” Chân Xương Tử nói “Dưới đỉnh Diệp Đấu của núi Ngũ Đài có một nơi gọi là Sinh Hãm Ngục, tương truyền chỗ ấy trấn áp vô số ác quỷ. Nhưng theo lời sư tôn, từ thời thượng cổ nơi đó có lẽ chính là khe nứt của U Minh, thông với địa ngục.” 

             “Thông với địa ngục hả?” 

             Lâm Mộng Đình nhớ đến bí cảnh Trường Bạch, nơi đó có cánh cửa chính tông dẫn xuống Hoàng Tuyền U Minh, chỉ có thể vào mà không có đường ra. 

             “Thánh địa Phật Môn, sao lại có khe hở thông với địa ngục được?” 

             “Chuyện này tôi cũng không rõ, nhưng sư tôn từng nói, khi xưa Hằng Sơn Chân Nhân còn sống có thoáng nhắc qua, rằng cửa ngõ thông giữa trời đất có Nhược Thủy và Hoàng Tuyền. Nhược Thủy quanh co ôm lấy Côn Luân, Hoàng Tuyền đổ vào Cửu U. Vì vậy vốn dĩ trời đất là một thể, U Minh với thế gian này cũng chẳng có ranh giới. Sau đó thánh nhân mới phân âm dương, lập Thiên Đạo, định càn khôn, mới có thế giới như hôm nay. Có ranh giới thì ắt có khe hở, giữa ba cõi tự nhiên sẽ có nhiều chỗ không khép kín.” 

             “Những chỗ ấy phần lớn đều được Thiên Đạo cùng các đời thánh nhân bù đắp lại, ví như Sinh Hãm Ngục ở núi Ngũ Đài, nghe nói chính là do Văn Thù Bồ Tát hóa thân hiển thánh, dùng pháp trận Đại Thanh trấn áp. Từ đó núi Ngũ Đài trở thành đàn tràng của Văn Thù, là chính tông Hoa Nghiêm.” 

             “Tương truyền một ngàn năm trăm năm trước, Sinh Hãm Ngục từng nứt toác, khí U Minh xông thẳng lên trời. Chư tăng các tự viện trên núi Ngũ Đài bó tay bất lực, chỉ còn cách cầu viện triều đình. Khi ấy đúng vào thời Vũ Chu, nữ đế Tắc Thiên hạ lệnh, dùng sức cả nước, dời vạn núi âm thổ từ Phong Đô trút vào Sinh Hãm Ngục, phong kín khe hở địa ngục, mới tránh được đại họa.” 

             “Thì ra là vậy!” 

             Trong lòng Lâm Mộng Đình bỗng sáng tỏ, nhiều chuyện rối rắm trước kia lập tức nối liền thành một mạch. 

             Hóa ra, vị hòa thượng Hãm Không kia pháp lực cao thâm, lại chịu cúi mình làm việc cho gia tộc nhỏ bé như nhà họ Vũ, không phải là chuyện vô cớ. 

             Trước đó, Vũ Tấn Sơn từng nói hòa thượng Hãm Không có  thỏa thuận với nhà họ Vũ, thậm chí toàn bộ tăng nhân trên núi Ngũ Đài đều thiếu nợ nhà họ Vũ. 

             Khi ấy cô ấy vẫn chưa hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, đã có đáp án. 

             Ngoài ra, Lâm Mộng Đình còn nhớ, Lý Dục Thần từng nhắc tới việc Minh Bộc để lại cho anh mấy kẻ tay chân, ngoài Ô Long chân nhân ở núi Vũ Di, Bán Thiên Yêu ở Thục Sơn, thì còn một người nữa La Thế Hào, bị trấn áp tại Sinh Hãm Ngục của núi Ngũ Đài. 

             Mà La Thế Hào từng là quỷ vương Phong Đô, tính ra thời gian bị trấn áp cũng vừa đúng hơn một ngàn năm trước. 

             Vũ Tắc Thiên dời cả âm thổ của Phong Đô, Quỷ Vương tất nhiên không chịu, khó tránh khỏi xung đột. Vũ Tắc Thiên lập tức trấn áp người này vào Sinh Hãm Ngục. 

             Thời Vũ Chu, có Tuệ Năng, Thần Tú và những cao tăng, lại thêm Tư Mã Thừa Trinh, Diệp Pháp Thiện cùng các đạo sĩ cao minh, lấy sức cả nước, muốn bắt La Thế Hào thì cũng không khó. 

             “Nói vậy là, bây giờ Sinh Hãm Ngục lại nứt ra rồi sao?” Lâm Mộng Đình hỏi. 

             “Cũng chỉ là suy đoán của sư tôn thôi.” Chân Xương Tử nói “Sư tôn nói, mấy năm gần đây thế gian không ngừng loạn, địa mạch bất ổn, các bí cảnh trong thiên hạ cũng liên tục mở ra, e rằng sau này sẽ có đại loạn. Anh Lý không phải người thường, có lẽ chính là kẻ ứng kiếp, nếu thiên hạ thật sự gặp đại nạn, thì ngoài anh ấy ra, không ai có thể cứu.” 

             “Ừm, tôi hiểu rồi.” Lâm Mộng Đình gật đầu “Cực Tri Thượng Nhân vốn là khách quen của nhà họ Lý, lần này sao lại chỉ để mình anh đến?” 

             Chân Xương Tử nói: “Sư tôn phải trấn giữ địa mạch Thái Hành, đó là trách nhiệm của phái Hằng Sơn, không thể tự mình đến được, mong phu nhân thứ lỗi.” 

             Lâm Mộng Đình mỉm cười: “Tôi đâu có trách móc gì. Cực Tri Thượng Nhân vốn là bạn cũ của chúng tôi. Dục Thần từng nói, Cực Tri Thượng Nhân là người hiếm hoi trong giới tu hành giữ được sự tỉnh táo, sau này tất thành cảnh giới vô lượng.” 

             Nghe vậy, Chân Xương Tử cũng vui mừng. Sư phụ hắn, Cực Tri Thượng Nhân luôn đánh giá cao Lý Dục Thần, mỗi lần nhắc đến đều tôn kính như đối với Tam Thanh. Nay Lý Dục Thần khen lại sư phụ mình, hắn cảm thấy thật hãnh diện. 

             Nói thêm vài câu, Lâm Mộng Đình bảo Lý A Tứ dẫn Chân Xương Tử đi nghỉ ngơi, dùng cơm. 

             Sau đó cô ấy hỏi Hầu Thất Quý: “Bên nhà họ Vũ nói sao?” 

             “Thưa phu nhân, nhà họ Vũ vẫn không đồng ý dùng Chu Thiệu Nghĩa để đổi người, nhưng họ nói, ngoài Chu Thiệu Nghĩa ra thì bất kỳ điều kiện nào cũng có thể bàn.” 

             “Bất kỳ điều kiện? Có cụ thể không? Nếu không có thì coi như chẳng nói gì cả.” 

             “Có.” Hầu Thất Quý nói “Tài sản lớn nhất của nhà họ Vũ ở Tấn Châu là mỏ, ngoài mỏ than, trong tay họ còn nắm giữ một số mỏ kim loại hiếm. Hơn nữa, tuy nhà họ Vũ không ra khỏi Tấn Châu, nhưng các quỹ uỷ thác hải ngoại của họ lại đầu tư khai thác khoáng sản khắp nơi trên thế giới, trong đó có cả mỏ vàng. Nhà họ Vũ nói, toàn bộ mỏ vàng trong tay họ đều có thể nhượng lại.” 

             Lâm Mộng Đình khẽ cười: “Dạo này giá vàng đang điên cuồng tăng vọt, quả thực cũng là mối làm ăn không tồi.” 

             Hầu Thất Quý gật đầu: “Thế cục bất ổn, hiện tượng ảo mờ mịt, tư bản toàn cầu đều đổ vào kênh trú ẩn, vàng đúng là lựa chọn an toàn.” 

             “Ông đã nhận lời chưa?” 

             “Đương nhiên là chưa. Phu nhân từng dặn, chỉ cần họ không chịu trao đổi người, những điều kiện khác chúng ta tuyệt đối không chấp thuận, lão Hầu sao dám hồ đồ mà đồng ý.” 

             Lâm Mộng Đình gật đầu tán thưởng: “Vậy mới phải. Vàng có giá, nhưng con người là vô giá, chúng ta trước sau vẫn phải lấy người làm gốc.” 

             Hầu Thất Quý trầm ngâm nói: “Nhưng mà cứ dây dưa mãi với nhà họ Vũ cũng chẳng phải cách, tôi e rằng nếu kéo dài thêm, Chu Thiệu Nghĩa khó mà chịu nổi, trong tay ông ta nhất định nắm giữ thứ gì đó.” 

             “Vậy thì cứ chủ động chút, ông phái người gửi tin cho nhà họ Vũ, nếu còn không chịu đổi người, thì chúng ta cũng không việc gì phải nuôi không Vũ Tấn Sơn nữa, thức ăn bây giờ cũng đáng giá lắm.” 

             “Thế còn Chu Thiệu Nghĩa thì sao?” 

             “Nếu họ không chịu trao đổi, vậy thì chỉ còn cách chúng ta tự mình tới cửa đòi người thôi.” giọng Lâm Mộng Đình thản nhiên, lạnh lẽo. 

             Hầu Thất Quý hít thật sâu, ông ta biết phu nhân thực sự muốn ra tay rồi. 

             Đừng nhìn bề ngoài phu nhân xinh đẹp trí tuệ, mềm yếu mong manh mà lầm, một khi đã ra tay thì tuyệt chẳng kém gì cậu Lý. 

             Có điều trong lòng Hầu Thất Quý vẫn còn ngập ngừng, bởi đến nay lá bài tẩy của nhà họ Vũ vẫn chưa bị nhìn thấu. 

             Huống chi vừa rồi Chân Xương Tử mới tới truyền tin, quan hệ giữa nhà họ Vũ và Phật Môn núi Ngũ Đài lại khăng khít đến thế, e rằng thế lực ẩn sau còn sâu hơn bọn họ tưởng rất nhiều. 

             Nếu có cậu Lý ở đây, Hầu Thất Quý sẽ chẳng chút sợ hãi, nhưng giờ chỉ có phu nhân, ông ta khó tránh khỏi lo lắng. 

             Đúng lúc này, Ân Oanh bước vào nói: “Phu nhân, quản gia, Hòa Thành có tin truyền đến, nhưng... Đều không phải tin tốt.” 

             “Ồ, tin gì?” Lâm Mộng Đình nghe đến hai chữ Hòa Thành thì cũng không còn thản nhiên như trước, dù sao đó là căn cơ của Lý Dục Thần, cũng là nơi quê nhà của cô ấy. 

             “Tiểu Bạch và Tiểu Hắc mất tích rồi, còn xá lợi ở chùa Thiên Trúc Tiền Đường bị cướp, hình như bị hòa thượng nào đó mang sang Nopel, Đinh Hương và đại sư Vô Hoa đã đuổi theo rồi.” 

             “Ngoài ra, ở vùng Phổ Đà và đảo Cửu Long xuất hiện ảo ảnh, đại sư Giác Chiếu của thiền viện Tử Trúc của Phổ Đà nói đó có thể là bóng của địa ngục, chị Mai đã đi đến đảo Cửu Long rồi.” 

eyJpdiI6ImFTNXAwb1l6WkNHZU5IeFdtNXJzM1E9PSIsInZhbHVlIjoiQjAxMGUzcWRVaXlsMmVhbG5hbE5WYkFVckk2ZE9QcEd0d3JMZjNBRkN0OFwvazY1TWgzajV3aUlOWEVEdEUyTHFlMFRsV2YyRUx2SE92Tm1HWXo5UHpLSXJIc3JOMnA0SVBjNVZnU1FrSjNnQlNuanZWVFNJc01DRTN3WUhORk9xSEdEQXpVcmtEMFRyZ0tZeW4zZXlvcjd1TEJJWGV1SDhraWNaN0xzM0YyYUswV29CYWdyc3BOU0p0VTZYRnA5bmVpY1FscUc1MVpKUzVWYTQ5RkRUWW9EeHNnYWNFXC9LeVVrNWg4enM5U3o5OGNicDFrTFc2TklrRkZDcHdRZEdmK2tSdEgzMVdkWkhcL0E5XC9ZWE9xdjVFcFNkRk13MkRUSUFlV1FMSk96VjRCWFZsVHNPaDhKcjFEazhnbUFFUlh5K1d3N3llek80WjRvSmRIZkZ1a1d6NFV0RmkyWUJMYkRsb0I3SkMybWJKZz0iLCJtYWMiOiIzNTUwZWRhYTg3NjcxYWQ2NjkyYjRkNjlkZTFmNjc5MjVhMjYwNDRlMzdiNTZjZGI3NDAwMDc3ZTkwODQ0NDA4In0=
eyJpdiI6InhTc3BPZzZ0TUdxbTBvRUIrWjF1NHc9PSIsInZhbHVlIjoiNlViXC9Ub2RGUmFla1VHeUVZTnZydUhYaTVXUkxOVUE0MUN0b1VIUExQNzU5cVR4T2ZFK3d3ZFltdWNoSVZ5dlBwT05Md1drT2VvSEpIZUtXWU9GUXNGb2JsWXNwS0xzdERSTDY0cDkrd1UzS2J3cEFOemdVODdpRUFCVnNTVmZUdStcL3RJODZ2Q2hYeUlsY2kwTTFmXC96eUhydVJUXC9ZelJZQ2ZTT0RtQjZRZFNxTUFZWlk1eXRaMFlSWktpdXQxUHNjTHJcLzg1SDZYUXFMNTArcGNxdURzaUJTSHBRZkpuMFNSUVpUUjA2bmcrYnNUVUZqa2RMY25SVFBaY0h2XC9vVnRsOVhBbnpwRHpwRnlwVStiXC93RmdcLzBlZWZOXC9FQ3E2dVpRYzgxSHc2TGc9IiwibWFjIjoiNmIwNTIzY2ZiZTU4MzBhOGRkNTU3MTJmZTcyM2MwZGFjYzU2NzU2MTI2YWJmZmVjYTM5ZGE1ZDljNGMwNmUxZSJ9

             Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Với đạo hạnh hiện nay của anh ấy, những gì cần tính toán đều có thể tính được, cần trở về thì tự khắc sẽ trở về, nếu không thể về, ông có liên lạc cũng vô ích.”

Ads
';
Advertisement
x