Bữa tiệc của nhà họ Lý, ngồi kín chỗ, hầu như tất cả các nhân vật nổi tiếng trong thủ đô đều có mặt. Nhưng mọi người không phải đến để ăn cơm, mà là để hóng chuyện, xem gió thổi hướng nào, điều quan trọng nhất là, họ muốn xem, tứ đại gia tộc sẽ cử ai đến? Nhà họ Lý còn là số một thủ đô không?
Hầu Thất Quý vẫn luôn đứng ở cửa, chào đón khách.
"Hầu gia!" Một giọng nói nhiệt tình mà quen thuộc vang lên, "Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng nhà họ Lý, đây là chút lòng thành của nhà họ Vương chúng tôi, không đáng là gì!"
Người đến là Vương Bách Thuận, ông ta và Hầu Thất Quý là bạn cũ.
"Ồ, Tứ gia, đến thì đến, còn mang lễ vật gì chứ." Hầu Thất Quý chắp tay đáp lễ, trên mặt tươi cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại có vài phần không vui, "Sao không thấy Đại gia đến vậy?"
Đại gia mà Hầu Thất Quý nói, chính là gia chủ nhà họ Vương, Vương Bách Xuyên, cũng là anh cả của Vương Bách Thuận.
Mấy dịp kiểu này không nhất thiết Vương Bách Xuyên phải đích thân tới, nhưng nhà họ Vương chỉ cử Vương Bách Thuận đến, đến cả con trai của Vương Bách Xuyên cũng không thấy một ai, thì thái độ rõ ràng có vấn đề.
Tuy Vương Bách Thuận có vai vế cao, nhưng cả thủ đô đều biết, ông ta là một kẻ ăn chơi, không có thực quyền trong nội bộ nhà họ Vương. Huống hồ, quan hệ giữa ông ta và nhà họ Lý lại đặc biệt, không chừng hôm nay đến đây, hoàn toàn là chủ ý của riêng ông ta.
"Anh cả của tôi sức khỏe không được tốt lắm, nhờ tôi đến thăm hỏi Lý phu nhân." Vương Bách Thuận cười ha ha để xua tan sự ngượng ngùng, "Tôi sớm đã nói với anh cả rồi, nên giao quyền cho lớp trẻ đi, ông nói xem tuổi tác cao thế này rồi mà còn vất vả như vậy, cái thân già này chịu được mấy năm nữa chứ, cũng chẳng biết hưởng phúc gì cả."
"Phải phải phải, Tứ gia nói đúng lắm, đúng là nên nghỉ ngơi rồi. Tứ gia, mời vào trong!" Hầu Thất Quý đưa Vương Bách Thuận vào.
Vương Bách Thuận đến, những người giàu có và nổi tiếng trong thủ đô đại khái cũng hiểu được thái độ của nhà họ Vương.
Suốt hai mươi năm qua, từ khi nhà họ Lý sụp đổ đến khi Lý Dục Thần xuất hiện, nhà họ Vương vẫn luôn là số một thủ đô. Nhà họ Lý trỗi dậy trở lại, nhà họ Vương dĩ nhiên thấy khó chịu, không cam lòng, nhưng họ không có cách nào khác, vì Lý Dục Thần quá mạnh.
Tiếp theo, còn phải xem thái độ của ba nhà còn lại. Nếu họ cũng giống như nhà họ Vương, vậy thì rõ ràng tứ đại gia tộc thật sự muốn liên thủ để đối đầu với nhà họ Lý, như thế thì tương lai có thể sẽ có một màn kịch lớn diễn ra ở thủ đô.
Ai mà không thích hóng hớt chứ?
Chỉ cần lửa không đốt đến mình, con người chẳng bao giờ sợ chuyện lớn, nổ bom nguyên tử cũng có thể coi như chuyện cười.
Ba nhà còn lại cũng nhanh chóng đến nơi.
Nhà họ Sở cử Sở Dao đến.
Chuyện này thì cũng hợp lý, dù sao Sở Dao cũng là con gái ruột của Sở Chấn Thanh, hơn nữa từng được bồi dưỡng theo hướng người kế nhiệm, chỉ là các vị trưởng lão trong nội bộ gia tộc đều phản đối, vì cô ta là con gái, trong lòng đám người già vẫn còn quan niệm lạc hậu rằng phụ nữ không thể làm chủ nhà.
Nhưng Sở Dao vẫn nắm chắc mảng kinh doanh năng lượng và ô tô của gia tộc, vẫn là một ứng cử viên nặng ký cho vị trí người thừa kế tương lai. Chỉ là hai năm gần đây, người anh họ Sở Hằng của cô ta, với sự ủng hộ của các trưởng lão trong gia tộc, thế lực mới vượt qua cô ta.
Ai cũng biết Sở Dao có quan hệ mật thiết với nhà họ Lý, chuyện năm xưa Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình mua xe ở câu lạc bộ của cô ta đã lan truyền khắp thủ đô, đến giờ vẫn là đề tài mà đám con nhà giàu thích bàn tán.
Thế nên sự xuất hiện của Sở Dao không thể nói rõ được thái độ của nhà họ Sở.
Nhưng người tiếp theo đến từ nhà họ Tiêu lại rất đáng để suy ngẫm.
Theo lý mà nói, trong tứ đại gia tộc, nhà họ Tiêu là nhà có quan hệ tốt nhất với nhà họ Lý. Những lúc như thế này, đáng lý phải cử một nhân vật quan trọng đến bày tỏ thái độ, giống như năm xưa, Tiêu Sinh từng đích thân đứng ra ủng hộ cho Lý Dục Thần vậy.
Nhưng lần này, người nhà họ Tiêu cử đến lại là một phụ nữ, tên là Tiêu Dục.
Cùng là phụ nữ, nhưng Tiêu Dục và Sở Dao hoàn toàn khác nhau. Sở Dao là con gái gia chủ, là ứng cử viên nặng ký cho vị trí gia chủ tương lai, nắm giữ thực quyền. Còn Tiêu Dục chỉ là cháu gái của Tiêu Công Mặc, gia chủ hiện tại nhà họ Tiêu, trong nhà họ Tiêu cô ta cũng không phải nhân vật quan trọng gì, chỉ điều hành một công ty giới giải trí.
Người nhà họ Na phái đến cũng là một phụ nữ, là phu nhân của Na Nhữ Bình - gia chủ hiện tại.
"Hầu gia à, lâu quá không gặp rồi!" Sự nhiệt tình của Na phu nhân vang lên từ xa, cô ta chỉ đạo cấp dưới khuân đồ từ trên xe xuống, "Nào nào nào, để ở đây, cẩn thận chút, đừng làm hỏng."
"Na phu nhân." Hầu Thất Quý vẫn tươi cười, "Sao không thấy Na gia chủ?"
"Chà, vốn là Nhữ Bình nhà tôi định đến, nhưng nghe nói anh Lý không đến, mà là Lý phu nhân đến, tôi bèn bảo với Nhữ Bình nhà tôi rằng, anh đừng đi nữa, anh là đàn ông, đi rồi gặp Lý phu nhân thì có gì để nói chứ, chi bằng tôi đi, tôi còn có thể tâm sự vài chuyện con gái với phu nhân, Hầu gia thấy đúng không?"
Lời của Na phu nhân không thể bắt bẻ, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, đó chỉ là cái cớ mà thôi.
"Được, Na phu nhân, mời vào trong." Hầu Thất Quý vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Người của tứ đại gia tộc đều đã đến, nhưng lại là ba người phụ nữ và một tay ăn chơi, các gia tộc giàu có ở thủ đô này đều ngửi thấy mùi bất hòa.
"Biết vậy tôi cũng khỏi cần đến, cho người mang quà tới là được rồi." Có người nói.
"Tứ đại gia tộc dám làm như vậy, ông cũng dám sao?"
"Tôi không dám, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao? Nhỡ đâu nhà họ Lý thất thế, tứ đại gia tộc quay lại tính sổ với chúng ta thì sao?"
"Chắc không đến nỗi vậy đâu?"
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mà tiệc vẫn chưa bắt đầu, Lâm Mộng Đình vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người bắt đầu trở nên bồn chồn.
"Hầu gia, bao giờ mới khai tiệc vậy?" Có người hét lên.
Người của tứ đại gia tộc ngồi ở bàn chính, Hầu Thất Quý vẫn luôn giữ nụ cười tiếp đãi, nghe có người hỏi liền đứng lên nói: "Mọi người đừng vội, ngày xưa người xưa trước khi mở tiệc đều phải giết súc vật tế lễ, khấn trời khấn đất, hôm nay là ngày tốt lành, chúng tôi cũng chuẩn bị một con lợn, làm một nghi thức. Lợn còn chưa tới, dĩ nhiên chưa thể khai tiệc."
"Thì ra là đang đợi lợn sữa quay à, Hầu gia mà nói sớm thì tôi gọi người mang đến rồi, ông cần bao nhiêu con tôi cũng có." Một ông chủ nhà hàng nói.
Cách nghĩ của ông ta cũng không sai, ở vùng phía Nam, khi khai trương cửa hàng hoặc chuyển đến nhà mới đều phải cắt lợn sữa. Ông chủ sẽ cầm dao, bắt đầu cắt từ đầu đến đuôi, tức là chém (kiếm) được tiền từ đầu đến cuối.
Nhưng mọi người luôn cảm thấy hơi kỳ quái. Đây là thủ đô, hình như không thịnh hành phong tục đó, mà sau nụ cười của Hầu Thất Quý lại luôn lộ ra một luồng hàn ý khiến người ta sởn gai ốc.
Hơn nữa, Lâm Mộng Đình đến giờ vẫn chưa chịu ra mặt, chẳng phải làm giá hơi quá rồi sao?
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hô to: "Lợn tới rồi!"
Cánh cửa đại sảnh bị người ta đẩy mạnh ra “rầm” một tiếng, một đoàn người bước vào.
Lý A Tứ đi đầu, mặt đăm đăm, sát khí đầy người.
Phía sau anh ta, có bốn người đang khiêng tấm ván cửa, trên tấm ván cửa ấy có một con lợn đang bị trói chặt.
Ồ không, là một con người.
Chỉ là người này quá béo, béo hơn cả lợn.
Phía sau họ có hai người sóng vai bước vào, một người trắng trẻo mập mạp, hai tay giấu trong tay áo, gặp ai cũng cười tít mắt, cứ như vừa nhặt được tiền; người còn lại mặt mày u ám, ánh mắt sắc bén, đeo một con dao làm bếp bên hông.
"Hầu gia, Tứ béo đã được đưa tới."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất