Nước biển bốc hơi sạch sẽ, lộ ra mặt đất chi chít vết thương, xác của vô số hải thú nằm la liệt trên mặt đất. 

             Poseidin đứng trên vùng đất khô cạn, mất đi nước biển thì hắn chẳng khác nào cái cây mất rễ, lảo đảo sắp đổ. 

             Hắn nâng cánh tay lên che ánh sáng chói mắt. 

             Ở phía xa có bốn người mang hình dáng thiên sứ, sau lưng mọc đôi cánh, đôi cánh tỏa sáng, thân người ẩn trong ánh sáng không thấy rõ tướng mạo. 

             Từng cột sáng lần lượt bắn ra từ trên người bọn họ. 

             Bốn cột sáng hội tụ một chỗ, ngưng tụ thành một chùm sáng như ban ngày, chói mắt rực rỡ. 

             Trong luồng sáng như mặt trời ấy có một bóng người lơ lửng mặc áo giáp vàng, một tay cầm khiên, một tay cầm thương. 

             "Hơ... A... thena..." 

             Cổ họng của Poseidin như bị nước biển tràn vào, cuồn cuộn dâng lên. 

             Hắn giận dữ giơ cây đinh ba đập mạnh về phía trước. 

             Trần Văn Học giơ khiên lên đỡ. 

             Ầm! 

             Một tiếng vang thật lớn, cây đinh ba va chạm với tấm khiên, tạo ra luồng sóng xung kích mạnh mẽ làm vỡ vụn không gian xung quanh. 

             Cơn bão thổi tan cả ánh sáng, khắp nơi là những quang ảnh hỗn loạn. 

             Trần Văn Học cảm thấy như có một ngọn núi đè xuống cánh tay. 

             Thân thể anh ta rơi xuống, nhưng ánh sáng trắng như dòng nước nâng anh ta lên, hóa giải lực tác động lên cánh tay. 

             Sau khi lấy lại thăng bằng, anh ta dùng tay phải dốc toàn lực đâm cây thương về phía trước, giống hệt trước đó Hawkworth đâm thương vào Poseidin, mang theo sức mạnh xuyên phá không gian, tạo thành hố đen quanh mũi thương. 

             Poseidin muốn né tránh, nhưng thân thể to lớn khiến hắn hành động không nhanh nhẹn. 

             Hắn vừa xoay người thì cây thương đã đâm tới, xuyên từ bả vai vào, đâm thẳng tới tim. 

             Trong vết thương tối đen do không gian vỡ nát ấy tạo ra, nước biển tuôn ra, cố gắng lấp kín miệng vết thương. 

             Thế nhưng lần này, ánh sáng vàng tỏa ra từ cây thương khiến nước biển lập tức bốc hơi, dù có bao nhiêu nước biển tràn vào cũng không thể lấp đầy vết thương. 

             Poseidin gào thét trong đau đớn và phẫn nộ, vung cây đinh ba quét tới. 

             Đòn đánh này đã dồn hết toàn lực, đại diện cho toàn bộ sức mạnh của biển cả. 

             Trần Văn Học giơ khiên chặn lại, nhưng cũng không thể đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp như vậy, ngay cả thánh quang sau lưng cũng không thể nâng đỡ nổi. 

             Quang ảnh vỡ vụn, năm người đều bị đánh bay ngược ra sau, chìm trong không gian tan vỡ và luồng sáng-tối đan xen như giấc mộng hư ảo. 

             ... 

             Khi Trần Văn Học tỉnh lại, anh ta thấy mình đang nằm trên nền đá lạnh lẽo. 

             Xung quanh là những gương mặt quen thuộc: Joyce, Lâm Thiên Hào, Lilith, Dominic, và cả Lý Dục Thần. 

             Anh ta cố nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ. 

             "Tôi chết rồi à?" Anh ta hỏi. 

             "Chết rồi, nhưng sống lại rồi." Lý Dục Thần đáp. 

             "Ý... là sao?" Trần Văn Học vùng vẫy muốn ngồi dậy, đột nhiên ôm ngực kêu lên, "A! Đau quá!" 

             "Đừng cử động." Lý Dục Thần nói, "kinh mạch anh vỡ hết cả rồi, tôi vừa mới giúp phục hồi như cũ, bây giờ không thể cử động." 

             "kinh mạch vỡ hết? Sao ngực lại đau vậy?" 

             "Vì tim của anh đã bị thương hai lần, hoặc phải nói, đã bị thay hai lần. Nếu lấy tim làm bản thể, thì anh đã không còn là anh nữa rồi." 

             "Vậy tôi là ai?" 

             "Anh là Hawkworth, cũng là Athena." 

             "Hả?" 

             Trần Văn Học kinh hãi, rồi nhớ lại những cảnh tượng trong giấc mơ... Trái tim của kỵ sĩ... Nụ hôn của Athena... 

             Anh ta từ từ nhắm mắt, cảm nhận nhịp đập của trái tim, cảm nhận dòng máu từ tâm thất phun ra, chảy khắp toàn thân, như một kỵ sĩ đang phi nước đại, mang theo tinh thần vĩnh hằng. 

             Anh ta liếm môi, cảm nhận nụ hôn thần bí ấy, cảm giác kỳ diệu khi chạm vào thân thể nữ thần ùa về trong tâm trí. Chính nụ hôn ấy, chính cảm xúc mãnh liệt bộc phát ấy, đã khiến trái tim của kỵ sĩ bùng cháy lần nữa, khơi dậy nguồn năng lượng vô tận. 

             Nhưng anh ta biết, mình không phải Hawkworth, càng không phải Athena. 

             Nhưng anh ta dường như cũng không còn là Trần Văn Học nữa. 

             "Tôi là ai?" Anh ta mông lung hỏi. 

             "Anh đã thấy gì?" Lý Dục Thần nói. 

             "Tôi đã thấy gì?" Trần Văn Học lặp lại. 

             Anh ta không mở mắt, trong bóng tối mờ mờ, một tia sáng lóe lên, lướt ngang qua, như xé toạc màn đen. 

             Ánh sáng trắng tan đi, nhưng giữa màn hình vẫn còn lại một điểm sáng, mãi không biến mất. 

             Điểm sáng ấy càng lúc càng sáng, dần như ban ngày, nuốt chửng màu đen xung quanh. 

             Cả thế giới trở thành một mảng trắng xoá. 

             ''Đây là đâu?'' Anh ta lẩm bẩm hỏi. 

             ''Anh thấy gì?'' 

             ''Một vùng ánh sáng trắng, chẳng có gì cả.'' 

             ''Không, nhìn kỹ lại đi.'' 

             ''Hình như... có một ngọn núi... không có bóng tối... không có vết bẩn... trong đến lạ...'' 

             ''Trên núi có gì?'' 

             ''Có một người.'' 

             ''Là ai?'' 

             ''Là... tôi?'' 

             Trần Văn Học đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn những người xung quanh, và cả bầu trời đầy sao, thở hồng hộc từng cơn. 

             Anh ta thử cử động người, phát hiện không còn đau nữa, liền bật dậy. 

             Lúc này mới ngượng ngùng nhận ra mình không mảnh vải che thân, quần áo chắc đã cháy thành tro trong trận chiến khốc liệt lúc nãy rồi. 

             Nhưng trên người anh ta lại xuất hiện vô số hình xăm kỳ quái, nhìn chẳng khác gì dân anh chị lăn lộn xã hội nhiều năm. 

             ''Chuyện gì thế này?'' 

             ''Đây chính là ấn ký Athena.'' 

             Trần Văn Học hơi sững lại, rốt cuộc là hôn hay là ấn? 

             Nụ hôn trong ký ức anh ta, như mộng như ảo, đẹp biết bao. 

             Còn ấn thì ngay trên người anh ta, rõ ràng chân thực, như thể được khắc bằng dao. 

             Anh ta chợt nhận ra trong tiếng Hoa Hạ, “hôn” và “ấn” phát âm rất giống nhau, chẳng lẽ là chơi chữ một lời hai nghĩa, mà cái tên này do người Hoa Hạ đặt ư? 

             Nhưng đây chẳng phải là thần phương Tây sao? 

             Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu anh ta, rồi khi anh ta nhớ lại cảnh sau nụ hôn ấy, nhớ đến bộ thánh y màu vàng và trận chiến đó, những hình xăm trên người anh ta lập tức phát ra ánh sáng vàng, hoá thành một bộ thánh y màu vàng. 

             Còn trên cánh tay trái của anh ta, hình xăm trông như một chiếc đồng hồ đeo tay biến thành chiếc khiên gắn liền cánh tay, xăm đường thẳng trên cánh tay phải thì biến thành cây thương dài, rơi vào tay anh ta. 

             Trái tim kỵ sĩ sục sôi máu nóng, ý chí chiến đấu bùng phát vào khoảnh khắc này, anh ta cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh, vô tận không dứt. 

             ''Chỉ thiếu một con ngựa thôi.'' Trần Văn Học nhớ đến dáng vẻ của Hawkworth. 

             ''Không, anh không cần thú cưỡi.'' Lý Dục Thần nói, ''Vì anh có thể bay, anh có cánh.'' 

             ''Tôi có cánh?'' Trần Văn Học kinh ngạc. 

             ''Anh nhìn bọn họ đi.'' Lý Dục Thần chỉ vào bốn người xung quanh. 

             Trần Văn Học nhìn thấy sau lưng Joyce, Lâm Thiên Hào, Lilith và Dominic đều có một đôi cánh mờ ảo, lúc này dưới ánh mắt của anh ta bắt đầu phát sáng. 

             Sau đó, sau lưng anh ta xuất hiện bốn đôi cánh. 

             Anh ta nhẹ nhàng vỗ cánh, cơ thể từ từ bay lên không trung. 

             ''Tại sao lại thế này?'' 

             ''Bởi vì họ chính là những đôi cánh đã rơi khỏi người anh.'' 

             ''Hả?'' 

             Không chỉ Trần Văn Học, cả bốn người còn lại cũng hết sức kinh ngạc, nhất là Dominic. 

eyJpdiI6IkNMQzFjSUtcL01oV3oycjhnbHRHaXNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpZVVoxa1FwY0NUb3lxSXpSVjdKQTJJd29VZjFTcGg5THFhZGNpanpcL1FpQ2Iyb3NYRjhtemNiWFJJNjlKVDQ3c3FqY2dqSUJ5YlVDVUVBXC9pdUFBdUZnbmxsSUdzUVppMjA1NEdMVkpSQ1NkRHhIN0ZkS1AzcU5zUU1sdTNUZ21Jdk41bjF4RTR5dHRjalNRalgxWUl1Zk9Cb0RPbGdsMlJpWlVNY0ZOVVJVazZBMWhiazB2MVJMVVB1MkNuUWszSm5MQmRwYkk5Zzd0ZDVoamlrbjk2Y0hcL2tpNkd6Vlg0WDdCbjRVNWtwM3VYUW5EVUdrZG5oRVI5dkNYR0JFdzZhak1pekFcL2lQaElycjhzMm1vUWdvRktvTjRPVGVHM1NKXC9nMTBMQnFod2tVa2tlUFVWSUlpOGJtajU1RldSRWVzVUQzRnVtR2JsRk5aOVR1MWpuV0ZYb2dyd082WUk0RFlJQ0syb09QcURaZUNyQ3o1d25Bc0tSWU4xbUdkXC9JNUR3b3ZoV0tmYStRZUdtZ1ExZWRPXC9BPT0iLCJtYWMiOiI0MGIwZmZmZDJkNGU3NzFhYWY5NWIyNWEwN2VmOTc4YWRhZjY3ZjI2ZTJjOTlkMGM1MWE3YTczZTZkODNmYjZhIn0=
eyJpdiI6IkVQVWhsXC9BWDJMUXBrRmRib2FOQkNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx4N0lhcFQwbGM1M24ranBKaExNYlFLQjNlTWRWMjltSU5KTkVFRTBDSFlSN2hnQUZhbTM0K29iMnZmVlZ6M1hlOG5SSVV3YmlDTGxSa0I1cU1hKzdnZHlRcjBTZkZjU2RhQW9Xc2RHNE1MbGhnQXh3RDQxS200Y1lXeERGQ1RaU2o5NnBkeW0zNnRDa3QwMGxXbU5YOUIwSU45a29QQ1pKU0dkK1wvbUlEZjA3aFVSUEtPRTZXZTVmQ2Y1QkxmU3VFNlhGMjgydVZLT1U1NWNzMmxvRXFaVDFGdCt0bm5GbWFHM01hbVcwN1wvdFpqOGlcL0NYcXFIaXFcL25yMlBocE5WMkUwYUlQc1VFMlEzV0FPSDZXWU96aDNcL2JvN056bnBQYjhINWlMWDBLc1JyUzNtSUxHTkYrSnpWZDRlcGhkTmJqZHZNU1RXM1JKVmlFRUE4ZXhxWUVBSzlHR0N5Z0J4S3FPT0hmM2dMamNFeGtoTDNpalZSZ01HQXJ6K2ZuMXhqIiwibWFjIjoiYjI3ZjllMTgzZWJkYmRkNDM1MmUwNWM1MzAyY2I2ZjFkODcyN2JlNjQwZjY3ODdmNGNiZmE1MzNmMmRjMTIzOCJ9

             ''Đó là vì bây giờ anh mới chỉ có bốn đôi cánh, còn hai đôi vẫn chưa quay về.'' Lý Dục Thần cúi người nhặt cây đinh ba phát ra ánh sáng xanh lam dưới đất lên, ''Đi thôi, đến đảo Delin.''

Ads
';
Advertisement
x