Poseidin cúi đầu nhìn cái hố đen trên ngực mình, đó là dấu vết tiêu diệt không gian để lại sau khi bị cây thương đâm trúng.
Trên cánh tay hắn cũng có một cái hố đen tương tự, xuyên thấu, càng thêm đáng sợ.
Nếu hắn là một tu sĩ bình thường thì đã hóa thành tro bụi dưới đòn vừa rồi, cho dù thân thể vẫn còn, cũng không ai chịu nổi việc tim bị xuyên thủng, lại thêm năng lượng tiêu diệt xé rách không gian.
Nhưng hắn là Poseidin, vị thần thống trị đại dương!
Trận chiến này lẽ ra thuộc về thời viễn cổ, giữa đất liền và biển cả, giữa loài người và hải thú, lại bị kéo nhầm vào thời không này.
Thần biển đã đến, mang theo sóng lớn và đội quân dị thú của hắn.
Mà vị thần Athena phong ấn trận chiến này lại chưa tỉnh dậy.
Poseidin tức giận ngửa mặt lên trời gầm lên, nước biển từ lỗ hổng ở ngực và tay hắn trào ra, nghiêng đổ như thác, lại cuốn lấy hải thú trên đất liền, hút vào trong lỗ hổng, lấp đầy miệng vết thương của hắn.
Trần Văn Học nhìn mà kinh hãi không thôi.
Cứ cái đà này, không bốc hơi hết nước biển, không giết sạch hải thú, thì tên này sẽ không chết mất!
Hawkworth đấu với hắn cũng không chịu nổi một chiêu, phe mình hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Lúc này anh ta rất nhớ Lý Dục Thần, nhớ sấm sét trong lòng bàn tay ấy, nhớ thanh kiếm phát ra ánh sáng đen đó.
Anh ta không chắc Lý Dục Thần có thể thắng được vị ma thần không thuộc về thời không này hay không, nhưng chỉ cần Lý Dục Thần có mặt, thì vẫn còn hy vọng, vì Lý Dục Thần chưa từng khiến anh ta thất vọng.
Poseidin tự chữa lành vết thương khiến cuộc chiến khốc liệt tạm thời dịu xuống, đội quân kỵ sĩ tan tác cũng tạm thời giữ vững trận tuyến, Trần Văn Học, Joyce và Lâm Thiên Hào cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Bọn họ lùi về bên cạnh tượng thần Athena, kiểm tra thương thế của Hawkworth. Lúc này, Hawkworth là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu Hawkworth mất khả năng chiến đấu, tất cả nhất định sẽ chết.
"Này, lão Hawk, ông còn chịu nổi không đấy?" Trần Văn Học hét lớn.
Hawkworth nở nụ cười gượng gạo: "Cậu lại đây."
"Tôi?" Trần Văn Học chỉ vào mũi mình, ngồi xổm xuống bên cạnh Hawkworth, không hiểu gọi mình qua làm gì.
"Cởi áo giáp của tôi ra, mặc vào người cậu." Hawkworth nói.
Trần Văn Học lập tức hiểu dụng ý của Hawkworth.
Anh ta và vị vua của kỵ sĩ này không có giao tình gì, tổng cộng cũng mới gặp vài lần, mãi đến lúc này mới thấy được diện mạo thật luôn giấu dưới chiếc mũ sắt. Anh ta chẳng có cảm tình gì với Hawkworth, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy cảnh ông ta nhảy vút lên cao, dùng đòn cảm tử lao đầu vào đâm thần biển, trong lòng Trần Văn Học không khỏi sục sôi, tràn đầy kính phục.
"Tôi mặc cái bộ giáp tàn này của ông làm gì? Đừng mơ trốn việc, đứng dậy chiến đấu cho tôi, ông là kỵ sĩ mà!" Anh ta quát lên.
"Cậu cũng là một kỵ sĩ!" Hawkworth nói.
Trần Văn Học sững người, không biết nên đáp thế nào.
"Cậu đã từng trải qua cải tạo và huấn luyện kỵ sĩ, tôi biết chuyện đó khiến cậu đau đớn đến nhường nào. Nhưng giờ đây, chỉ có cậu mới có thể mặc áo giáp của tôi, và ôm lấy trái tim kỵ sĩ."
"Trái tim kỵ sĩ?" Trần Văn Học không hiểu, "Là cái gì?"
"Mặc áo giáp vào, cậu sẽ hiểu." Hawkworth cố gắng cử động, "Nhanh lên, không kịp nữa rồi, mặc giáp vào, dẫn mọi người rời khỏi đây. Không ai có thể đánh bại Poseidin, trừ khi Athena thức tỉnh!"
Trần Văn Học cũng biết tình hình khẩn cấp, e rằng chỉ có thể làm theo lời Hawkworth, bèn nhờ những người khác giúp một tay, họ luýnh quýnh gỡ bộ giáp ánh sáng đã đầy vết nứt và dần mất đi ánh sáng ra khỏi người Hawkworth.
Áo giáp được cởi ra từng mảnh, mặc lên người Trần Văn Học.
Bộ giáp quá lớn, mặc lên người anh ta không vừa chút nào, lỏng lẻo, trông có phần buồn cười.
Còn một mảnh hộ tâm kính, cần phải tháo khỏi ngực của Hawkworth, lắp vào phần ngực giáp.
Nhưng hộ tâm kính hình như dính vào da rồi, không tháo ra được.
"Dùng sức đi!" Hawkworth nói.
Trần Văn Học nắm lấy mảnh hộ tâm kính, mạnh tay giật ra.
Gương mặt Hawkworth méo mó, tỏ ra vô cùng đau đớn.
Trần Văn Học thấy nét mặt ông ta thì cũng hiểu ra điều gì đó, muốn buông tay, nhưng hộ tâm kính đã bị rút ra.
Dưới lớp kính là một trái tim, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Còn lồng ngực Hawkworth thì đã trống rỗng, lộ ra cả những chiếc xương sườn gãy nát như bằng thép không gỉ.
Trần Văn Học kinh hãi.
"Đeo nó...vào..." Hawkworth nhìn anh ta bằng ánh mắt khích lệ, tràn ngập chờ mong.
"Đây là... trái tim kỵ sĩ?"
"Đúng vậy...trái tim...kỵ sĩ... dũng cảm... khiêm nhường... hy sinh..."
Giọng của Hawkworth càng lúc càng yếu, ánh mắt chuyển về phía Lilith, ánh lên tia dịu dàng cuối cùng, rồi dần dần nhắm mắt lại.
Lilith nắm lấy tay ông ta, một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, chầm chậm lăn qua những nếp nhăn trên má.
Người đàn ông đã tạo ra cô ta, cuối cùng cũng được giải thoát.
Oán hận trong lòng cô ta cũng tan biến trong khoảnh khắc này.
Trần Văn Học nâng trái tim trong suốt như thủy tinh trong tay, cảm thấy nó ấm nóng, hơi nóng thông qua cánh tay truyền vào thân thể anh ta, đánh thức những gì đang tiềm tàng.
Tay anh ta run rẩy, đưa trái tim kỵ sĩ vào khe hở trên giáp ngực.
Một luồng sáng bùng lên ở ngực, kèm theo cơn đau không thể chịu nổi, anh ta cảm thấy tim mình bị ép vỡ, có thứ gì đó chui vào bên trong.
Anh ta hét lên trong đau đớn.
Mọi người nhìn anh ta đầy kinh ngạc và lo lắng, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi ánh sáng tan đi, Trần Văn Học cũng ngừng gào thét, mà bộ giáp vốn rộng thùng thình trên người anh ta bỗng như có sự sống, tự co lại theo vóc dáng anh ta, trở nên ôm sát cực kỳ vừa vặn.
Một lúc sau, Trần Văn Học thu lại vẻ mặt đau đớn, nhẹ nhàng đặt tay lên lồng ngực tan vỡ của Hawkworth, khẽ thì thầm: "Dũng cảm... khiêm nhường... hy sinh... lão Hawk, ông cứ yên tâm mà đi nhé!"
Anh ta bèn đứng dậy, nhặt chiếc mũ sắt đã nứt vỡ đội lên đầu.
Thương dài của Hawkworth đã gãy, Trần Văn Học tiện tay nhặt từ dưới đất lên một cây thương rơi ra từ quân đoàn kỵ sĩ, siết chặt trong tay.
Một luồng tinh thần mạnh mẽ bùng nổ từ cơ thể anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ta đã trở thành một kỵ sĩ chân chính.
Phía xa, Poseidin cũng đã chữa lành vết thương, dẫn theo đội quân hải thú của hắn, phát động xung phong một lần nữa.
Trần Văn Học cầm thương, lao về phía Poseidin.
Dominic ngơ ngác nhìn bóng lưng anh ta, lẩm bẩm: "Không phải đã nói là dẫn mọi người chạy trốn à? Đánh không lại mà!"
"Không trốn được đâu!" Joyce lắc đầu, "Nơi này là chiến trường cổ bị phong ấn, hơn nữa còn là chiến trường của ma thần. Sức mạnh bốn đại thánh quang thiên sứ hợp lực tấn công anh Lý mới khiến thời không này mở ra một khe hở, cuốn chúng ta vào. Muốn ra ngoài, phải đợi trận chiến kết thúc."
"Trận chiến kết thúc? Khi nào trận chiến mới kết thúc?" Dominic hỏi.
"Hoặc Poseidin chết, hoặc tất cả chúng ta chết." Joyce đáp.
Dominic liếc nhìn chiến cuộc phía trước, hải thú như thủy triều dâng cuồn cuộn lao tới, Trần Văn Học như chiếc thuyền lướt sóng, lao thẳng về phía trước.
Trước mặt anh ta, chính là Poseidin trông khổng lồ đến mức không thể đánh bại.
Trần Văn Học nhảy lên không, giống như Hawkworth vừa nãy, giơ cao cây thương trong tay đâm về phía Poseidin.
Nhưng sức mạnh của anh ta hiển nhiên không bằng Hawkworth. Dù đã kế thừa trái tim kỵ sĩ, kế thừa dũng cảm, khiêm nhường, hy sinh, nhưng không thể khiến anh ta lập tức có được sức mạnh vượt qua ma thần.
Có lẽ sức mạnh của kỵ sĩ vĩnh viễn không thể vượt qua ma thần.
Poseidin vung tay, dễ dàng bắt lấy Trần Văn Học như con người bắt một con chuột.
Có lẽ vì cây thương kia chích đau Poseidin như chiếc răng chuột, hắn hất tay một cái, ném Trần Văn Học ra ngoài.
Trần Văn Học xoay mòng mòng trên không, bay ngược về phía tượng thần Athena.
"Nếu tất cả chúng ta chết hết rồi, thì thời không này có còn tồn tại không? Poseidin sẽ đi đâu?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất