Lý Dục Thần không khỏi nhớ tới Ô Huyết Nguyên Ma ở Thục Sơn, tất nhiên, điều đó chẳng liên quan gì đến giọt máu mà người kia lấy đi.
Ô Huyết Nguyên Ma còn cổ xưa và nguyên thủy hơn nhiều, chúng cũng sinh ra từ Huyết Dịch Nguyên Sơ.
Nhưng người kia lấy một giọt máu đi, lại có thể hoàn toàn tái tạo ra một Huyết Ma mới.
Về phần người kia có vài phần giống anh, cũng chẳng cần quá bận tâm, người phương Tây vốn không nhạy với khuôn mặt người phương Đông, nhìn ai cũng thấy na ná như nhau, huống hồ cách nhau khoảng thời gian mấy trăm năm.
Huống hồ Lý Dục Thần hoàn toàn không có chút cảm ứng nào đối với chuyện này, vừa rồi anh chỉ phát hiện trên người Hawkworth có dấu vết của tu sĩ phương Đông nên mới truy hỏi.
Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ không có chút cảm ứng nào.
Theo lý mà nói, với tu vi hiện tại của Lý Dục Thần, mọi sự, mọi pháp, mọi duyên đều có thể cảm nhận, Hawkworth đã có thể nói ra câu người phương Đông cách đây mấy trăm năm giống anh, trong đó tất phải có cơ duyên, cho dù chỉ là ảo giác của Hawkworth, anh cũng nên có cảm ứng.
Không có chút cảm ứng nào, chỉ có thể chứng minh có người đã che giấu thiên cơ, mà người quấy nhiễu đó tu vi còn cao hơn cả anh.
Là người đã lấy máu đó sao? Hay là thánh giả của núi Vô Cấu? Hay chính là Thiên Đạo?
"Từ đó về sau, tôi vẫn luôn làm việc trong phòng thí nghiệm." Hawkworth tiếp tục nói, "Tôi đã tạo ra rất nhiều vật thí nghiệm thất bại, mãi đến lần thí nghiệm thứ 567, mới coi là hoàn mỹ."
Lilith nhẹ giọng nói: "Vậy ra, tôi thật sự là vật thí nghiệm được chế tạo ra trong phòng thí nghiệm sao? Tôi chỉ là... một giọt máu trên người cô ấy?"
Mọi người đều cảm nhận được sự mất mát và bất an của Lilith, bất kỳ ai gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cũng khó mà bình tĩnh nổi.
Một người đột nhiên biết được bản thân vốn không nên là một con người, mà chỉ là được người khác tạo ra, thì phải đối mặt với bản thân và thế giới này thế nào?
Trần Văn Học chợt nhớ đến công nghệ nhân bản.
Nhà họ Trần từng đầu tư vào một công ty công nghệ sinh học, người sáng lập là một giáo sư nổi tiếng toàn cầu, chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ nhân bản. Khi họ đang nhân bản động vật nhỏ, đã âm thầm thử nghiệm trên cơ thể người. Chuyện này bị Trần Định Bang phát hiện, lập tức ngừng đầu tư, thậm chí còn dùng thế lực trong ngành của nhà họ Trần để cấm vị giáo sư đó hành nghề.
Trần Văn Học từng cảm thấy rất không phục, cho rằng bố mình quá bảo thủ, trong một thế giới biến đổi từng ngày như hiện tại, bảo thủ cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng Trần Định Bang lại cực kỳ kiên quyết, ông ta nói: "Nếu con người mất đi sự kính sợ đối với sinh mệnh, thì sẽ tiến tới diệt vong. Sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật không đại diện cho sự tiến bộ của loài người, chờ công nghệ nhân bản giải quyết được vấn đề đạo đức, rồi hãy bàn đến đầu tư."
Mãi đến giờ phút này, Trần Văn Học mới hiểu, gừng càng già càng cay, quyết định của bố mình thật sáng suốt, dù nhà họ Trần phải đối mặt với nguy cơ tụt lại phía sau trên đường đua mới, cũng còn hơn khiến cả gia tộc rơi vào hỗn loạn đạo đức và trở thành tội nhân dẫn loài người tới diệt vong.
"Đúng vậy, tạo ra cô là kiệt tác tôi tự hào nhất trong đời, cũng là chuyện khiến tôi hối hận nhất."
Hawkworth nhìn Lilith nay đã già nua, giọng nói hiền hòa như một người cha.
"Tôi từng nghĩ cô chính là Lilith, vì cô giống cô ấy y hệt. Nhưng chỉ có một điều, cô không yêu tôi. Tôi có thể phục chế từng tế bào của cô ấy, nhưng không thể nào phục chế được tình yêu của cô ấy. Khi tôi hiểu ra điều này, tôi biết, cô không phải là cô ấy."
Lilith nghe những lời này, không kìm được đau đớn bật khóc. Nước mắt lăn dài qua những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt cô ta.
"Đừng buồn, Lilith!" Lâm Thiên Hào dịu dàng lau khóe mắt cô ta, lại hôn nhẹ lên má, hôn khô từng giọt lệ, "Bất kể em đến từ đâu, em chính là Lilith! Em là một con người độc lập, em có tình yêu của riêng mình, em còn có anh!"
Một chàng trai trẻ tuấn tú, khẽ hôn lên gò má của một bà lão, lại còn nói ra những lời tình cảm sến súa như vậy, dù nhìn kiểu gì cũng không giống một bức tranh hài hòa, nhưng chẳng ai thấy phản cảm, cũng không ai cười nhạo, tất cả mọi người đều tiếc vì Lilith đã già, đồng thời vui mừng vì cô ta vẫn có một người yêu không bỏ rơi mình.
Hawkworth nhìn họ, thân thể khẽ run lên, ngựa chiến ở dưới dậm chân sang trái rồi sang phải, trong mũi phát ra tiếng khịt đầy bất mãn.
"Gương mặt của cô..." Hawkworth dường như hơi do dự không biết có nên nói tiếp hay không, chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn mở lời, "Gương mặt của cô có lẽ vẫn có thể khôi phục."
"Làm sao khôi phục?" Lâm Thiên Hào nhìn thấy hy vọng, việc giúp Lilith trẻ trở lại còn khiến ông ta kích động hơn cả việc bản thân được trường sinh bất lão, "Có phải dùng máu của tôi đổi lại là được không?"
"Không," Hawkworth lắc đầu, "Máu của cậu đã không còn thuần khiết, có đổi lại cũng vô dụng. Bây giờ chỉ còn một cách."
"Cách gì?"
"Đến đảo Delin, trong thánh đường của giáo đình có thờ phụng một bức tranh, trong tranh vẽ dung nhan vĩnh hằng, đó là thiên sứ sa ngã, là người hầu của Thần. Trong cuộn tranh cổ xưa kia có pháp lực thần kỳ và mạnh mẽ, mấu chốt là, giáo đình lưu giữ Huyết Dịch Nguyên Sơ thuần khiết nhất ở đó, đều là lấy từ trên người Lilith trong quá khứ và hiện tại."
Lý Dục Thần nhớ lại, lúc còn ở Las Vegas, học trò của Camiel – Alex từng nói, dung mạo của Lilith được khắc họa trong một bức tranh trong thánh đường đảo Delin, vì vậy anh ta mới đoán rằng Lilith có mối liên hệ mật thiết với giáo hội Thánh Quang, rất có thể chính là thiên sứ rơi xuống trần gian trong truyền thuyết.
Mà Camiel thì cho rằng, Thần đã vứt bỏ bọn họ.
Nếu là vậy, một vài sự thật đã gần như rõ ràng.
"Được, chúng ta đến đảo Delin." Lý Dục Thần nói.
"Không!" Hawkworth đột nhiên lên tiếng, "Bây giờ vẫn chưa được."
"Tại sao?"
"Vì tôi là kỵ sĩ đầu tiên, thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ Thánh Điện, người bảo vệ giáo đình, người hầu của Giáo hoàng..."
Hawkworth nói ra một tràng dài danh hiệu.
"Tôi không thể phản bội lời thề của mình. Nếu các người muốn đến đảo Delin, thì trước tiên phải giết tôi."
"Cái gì?" Mọi người đều kinh hãi, đặc biệt là Lilith, không dám tin nhìn ông ta, trong mắt đầy hoảng loạn và lo lắng.
Hawkworth cảm nhận được ánh nhìn của Lilith, ông ta nở một nụ cười với cô ta, rồi tháo mũ giáp xuống.
Mọi người nhìn thấy dung mạo thật sự của vị kỵ sĩ.
Đó là một gương mặt đẹp đến nghẹt thở, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm, lông mày như lưỡi kiếm, một mỹ nam phương Tây tiêu chuẩn.
Ông ta mỉm cười, nhìn Lilith.
"Cảm ơn cô đã quan tâm, Lilith. Tôi rất vui vì cô có thể tìm được tình yêu đích thực. Hãy tha thứ cho tôi vì năm xưa đã vứt bỏ cô, giao cô lại cho Huyết tộc. Đó là một quyết định bất đắc dĩ. Theo thỏa thuận giữa tôi và Giáo hoàng, tất cả sản phẩm thất bại của thí nghiệm đều phải giao cho giáo đình. Mặc dù cô rất hoàn mỹ, nhưng tôi đã không thể phục chế tình yêu, vậy nên cũng tính là thất bại. Có lẽ điều đó sớm đã nằm trong tính toán của Giáo hoàng Pierre đại nhân."
"Vậy tại sao ông không giao tôi cho giáo đình?"
"Tôi không nỡ giao cô ra, vì tôi biết điều đó sẽ dẫn đến kết cục gì. Tôi chỉ có thể dùng lời hứa của mình để đổi lấy tự do cho cô."
"Lời hứa gì?"
"Huấn luyện quân đoàn kỵ sĩ, và vĩnh viễn trung thành với Giáo hoàng."
Lilith không biết nên nói gì, bây giờ trong lòng cô ta ngổn ngang trăm mối, không biết nên nhìn nhận vị kỵ sĩ này thế nào, nên cảm kích? Hay nên oán hận?
Ngay khoảnh khắc đó, ông ta trở thành vua của các kỵ sĩ chân chính, sức mạnh và sát khí bao phủ cả tòa vệ thành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất