"Joyce!"
Agatha thật sự không dám tin vào mắt mình.
Vừa rồi cô ta rõ ràng đã đâm con dao găm vào tim Joyce, tận mắt nhìn anh ta chết đi. Cho dù thân thể anh ta đã trở nên cường tráng sau tu luyện, nhát dao đó không thể lấy mạng anh ta, nhưng ở đó còn có mấy chục con ác quỷ hút máu. Anh ta làm sao thoát khỏi lũ ác ma đó được?
Điều khiến Agatha càng khó tin hơn là đôi cánh trên người Joyce.
Lông vũ thánh khiết ấy quá đỗi quen thuộc, giống hệt với của Sariel. Ánh sáng dịu dàng ấy, đẹp như ánh trăng.
"Joyce, sao anh lại có đôi cánh như thế?"
"Nhờ ơn em đấy." Joyce chậm rãi tiến lại gần, trước ngực anh ta vẫn còn cắm con dao găm ấy, chỉ là trong ánh sáng thánh khiết, con dao cũng trở nên trong suốt lấp lánh, tựa như chiếc xương sườn mọc thêm từ lồng ngực anh ta.
"Sariel...... chết thật rồi sao?" Agatha hỏi.
"Đúng vậy." Joyce nói.
Agatha cúi đầu xuống, cô ta biết Joyce chưa bao giờ nói dối, đặc biệt là ở trước mặt cô ta.
Hai kỵ sĩ Hoàng Kim kia cầm kiếm, không biết có nên tiếp tục tấn công hay không.
Trần Văn Học dùng tay trái đẩy kính mắt, tay phải giấu ra sau lưng, nắm đấm ngưng tụ ánh sáng, như một bóng đèn đang phát sáng.
"Sariel..." Giọng Agatha mang theo một tia đau buồn, "Người thầy của tôi, đã chết thế nào? Là anh giết cô ấy ư?"
"Không, là thần." Joyce nói.
"Thần?" Agatha mơ hồ không hiểu, "Sao có thể chứ? Cô ấy là thiên sứ, là sứ giả phụng sự thần linh mà!"
"Cô ta không xứng!" Joyce giữa ánh sáng trông vô cùng thần thánh, ngay cả giọng nói cũng khác với ngày xưa, bình tĩnh mà tràn đầy sức mạnh, "Kẻ ngu muội thì không xứng phụng sự thần linh, càng không xứng trở thành thiên sứ hạ phàm, vì vậy thần linh đã trừng phạt cô ta, tước đoạt đôi cánh thiên sứ của cô ta."
Trần Văn Học suýt nữa thì bật cười. Joyce nói đâu ra đấy, nghe như thật.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này đâu có chỗ nào không phải thật?
Gương mặt Agatha đầy vẻ chấn động, cô ta không tin đó là sự thật.
Cô ta bất chấp tất cả đi theo Sariel, chính là vì ánh sáng thánh khiết ấy, vì sức mạnh gần với thần linh ấy đã khiến cô ta si mê và khao khát.
Sariel là người dẫn đường của cô ta trên thánh đạo, biến cô ta từ một tín đồ bình thường thành thiên sứ.
Cô ta coi Sariel là thầy, là thánh nhân.
Nếu những gì Joyce nói là thật, thì có nghĩa là tất cả quá khứ đều là giả tưởng hư ảo, Sariel đã lừa cô ta, hoặc đúng như Joyce nói, là kẻ ngu muội, việc phụng sự thần linh chỉ là nguyện vọng đơn phương của cô ta.
Nhưng cô ta biết Joyce sẽ không lừa cô ta, thế nên tất cả những chuyện này dường như không thể là giả.
"Joyce!" Agatha ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía người yêu cũ của cô ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Em không ngờ anh lại trở thành thiên sứ mới! Em thật sự mừng cho anh!"
"Trước đây, điều ngăn cách giữa chúng ta là tín ngưỡng không đủ kiên định của anh. Em từng nghĩ anh sẽ sống một đời tầm thường, không thể trở thành thánh đồ chân chính, càng lúc càng xa rời thần. Giờ đây, anh lại đi trước em một bước trở thành người thực sự phụng sự thần linh. Joyce, em thật sự vui mừng! Như vậy, tình yêu của chúng ta có thể bắt đầu lại rồi!"
Agatha bước vào quầng sáng quanh Joyce, cảm thấy bản thân mình cũng trở nên thần thánh trong luồng sáng đó.
Bởi vì người trước mặt không chỉ là thiên sứ, mà còn là người yêu của cô ta, mối quan hệ còn gần gũi hơn cả giữa cô ta và Sariel. Năng lượng thánh quang, vì có tình yêu, có thể tác động trực tiếp hơn lên cơ thể cô ta.
Ngọn lửa tình yêu đã ngủ yên bao năm lại lần nữa bùng cháy trong tim, cô ta khao khát Joyce, khao khát cả hai cùng nhau bước vào ánh sáng, dưới sự dõi theo của thần, trở thành đôi tình nhân hạnh phúc nhất trên đời, và hoàn thành hoan du thần thánh trong ánh sáng của thần linh.
Agatha dang hai tay, muốn ôm lấy Joyce.
Một con dao găm nằm chắn giữa ngực họ.
Đó là con dao cô ta tự tay đâm vào tim Joyce.
Cô ta đưa tay nắm lấy chuôi dao, muốn nhổ thứ cản trở sự gần gũi giữa hai người họ ra rồi vứt đi.
Nhưng con dao găm ấy đã sớm hòa làm một với Joyce, trở thành khúc xương mọc trên tim anh ta, còn cứng cáp hơn cả xương sườn.
"Không nhổ ra được đâu, Agatha, đây là vết thương của cái chết, là xương của hủy diệt, tình yêu của chúng ta đã chết vào lúc nó đâm vào tim anh, Joyce của quá khứ cũng đã chết rồi."
Giọng Joyce bình thản như mặt nước trong giếng sâu.
"Không! Joyce!" Agatha đầy đau đớn và hối hận, nước mắt trào ra khỏi mắt, lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, "Anh yêu em mà! Anh từng nói, tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi không đổi, cho đến chết vẫn không thay!"
"Đúng vậy, anh đã nói như thế, nhưng anh đã chết rồi, em có thể yêu một người chết sao?"
"Không, anh chưa chết! Anh sẽ không chết! Anh có thánh vũ, anh là kẻ phụng sự thần! Anh còn có tình yêu của em! Người có tình yêu sẽ không chết!"
"Vì yêu em, nên anh mới chết. Agatha, anh đã thực hiện lời hứa của mình. Tình yêu đã chết thì không thể sống lại, cũng như người đã chết vậy."
"Joyce, đừng lừa em nữa! Rõ ràng anh chưa chết, rõ ràng anh vẫn sống, anh đang giận em đúng không? Em biết em sai rồi, em không nên làm tổn thương anh! Em xin lỗi anh, xin lỗi, Joyce!"
Nước mắt Agatha tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
"Joyce, nói cho em biết, em cần làm gì? Em sẵn sàng vì anh mà hi sinh tất cả, để làm tan chảy trái tim đã nguội lạnh của anh, cho tình yêu của chúng ta có thể bắt đầu lại. Chỉ cần có thể bắt đầu lại, anh bảo em làm gì em cũng chịu!"
"Agatha..." Joyce khẽ gọi tên cô ta.
Agatha bật cười trong nước mắt. Cô ta biết Joyce đã mềm lòng, đã động lòng rồi. Cảm giác này cô ta vẫn còn nhớ, rất rất lâu trước kia, khi họ vừa bắt đầu yêu nhau, Joyce cũng như vậy, mềm yếu mà đáng yêu.
Mỗi lần họ cãi nhau, chỉ cần Agatha khóc, Joyce sẽ trở nên lúng túng, sẽ mềm lòng, rồi tất cả đều sẽ nghe theo cô ta.
"Joyce, hãy để chúng ta bắt đầu lại, được không?" Agatha dịu dàng đáng thương nhìn Joyce.
Joyce đứng đó, dường như vẫn đang suy nghĩ. Ánh sáng trên người anh ta đang dần mờ đi, đôi cánh đó lúc sáng lúc tắt, như thể sắp biến mất.
"Agatha..." Joyce gọi một tiếng, dang rộng hai tay.
Agatha vui mừng đáp lại, cũng dang tay ra, nhào tới.
Hai người ôm chặt lấy nhau, giống như lần đầu họ yêu nhau.
Nhưng niềm vui trên gương mặt Agatha rất nhanh đã biến thành đau đớn. Cô ta cảm thấy ngực mình đau dữ dội, mới chợt nhớ ngực Joyce vẫn còn cắm con dao găm đã hóa thành xương cứng ấy.
Cô ta vùng vẫy muốn đẩy Joyce ra.
Nhưng Joyce ôm quá chặt, đôi cánh phía sau anh ta cũng vòng trở lại, như hai cánh tay khác, giữ chặt Agatha, khiến cô ta hoàn toàn không thể giãy dụa.
"Joyce..."
Agatha đau đến nghẹt thở, trong lời cầu khẩn cuối cùng cô ta dần dần nhắm mắt lại.
Joyce vẫn ôm cô ta, rất lâu rất lâu, không chịu buông ra.
Cho đến khi đôi cánh ấy phát ra ánh sáng, bao phủ hai người, hóa thành một luồng sáng mạnh.
Vết máu dần dần ngấm vào xương, xương sườn cũng theo đó thu lại vào bên trong cơ thể, để lại trên ngực một vết sẹo vĩnh viễn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất