Lâu đài Dracula được xây dựng trên đỉnh núi dốc đứng, xung quanh được bao phủ bởi khu rừng rậm rạp. Chiếc xe buýt lớn dừng ở bãi đỗ dưới chân núi, chỉ có con đường nhỏ quanh co dẫn lên núi, nối đến cổng chính của lâu đài cổ.  

             Nhóm người Lý Dục Thần xuống xe, đi bộ lên núi cùng với các du khách khác.  

             Không rõ là do thời tiết hay do địa hình nơi đây đặc biệt, đỉnh núi luôn bị bao phủ bởi lớp mây đen, tầng mây dày ngăn ánh nắng mặt trời, ánh sáng len qua các kẽ mây rơi xuống như màn sáng mỏng, chiếu rọi lên những bức tường đá cổ kính xen lẫn bạc màu của lâu đài. Tòa tháp cao vút xuyên mây, nhìn từ xa tựa như cánh cổng dẫn tới thế giới khác.  

             Nhìn thấy đám mây ấy, Lý Dục Thần không khỏi nhớ đến ngày đầu trở về Hòa Thành, khi anh nhìn thấy mây đen phủ kín bầu trời phía trên khu biệt thự Bắc Khê của nhà họ Lâm.  

             Trên đường đi, các du khách đều hào hứng trò chuyện về bá tước Dracula cùng những câu chuyện về ma cà rồng.  

             Trần Văn Học nói: “Không ngờ vị bá tước này nổi tiếng đến vậy.”  

             Lý Dục Thần nhìn đám mây trên đỉnh núi, nói: “Tôi dám chắc Dracula không sống ở đây.”  

             “Tại sao?” Trần Văn Học tò mò hỏi.  

             “Nếu anh là ma cà rồng, anh có muốn sống ở nơi mỗi ngày có vô số du khách đến thăm như thế này không?” Lý Dục Thần hỏi.  

             Trần Văn Học nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Vậy thì thôi đi, tôi sợ bị dân mạng chửi.”  

             Vừa nói chuyện, họ đã nhìn thấy cánh cổng lớn của lâu đài, phía trên phủ đầy rêu xanh và dây leo, đan xen giữa vẻ huy hoàng xưa cũ cùng sự hoang phế của thời gian.  

             Cánh cổng đóng chặt, xung quanh im lặng, chỉ có tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên khi gió lùa qua, khiến người ta không khỏi rợn người.  

             Trước cổng đã có không ít du khách tập trung, có người trông giống hướng dẫn viên nói với mọi người rằng còn sớm, sau chín giờ mới được vào tham quan.  

             Mọi người đi loanh quanh trước cổng, chụp hình lưu niệm.  

             Hồi lâu sau, vang lên tiếng bản lề nặng nề và chói tai chuyển động, cánh cổng lớn của lâu đài từ từ mở ra.  

             Mọi người bắt đầu lần lượt bước vào.  

             Bên trong lâu đài có kết cấu như mê cung, hành lang, gác mái cùng các lối đi bí mật đan xen nhau.  

             Hướng dẫn viên say sưa thuyết minh về kiến trúc cùng các chi tiết của tòa lâu đài, còn điều quan trọng nhất, cũng là điều mà du khách thích nghe nhất, tất nhiên là câu chuyện về chủ nhân của lâu đài, vị bá tước ma cà rồng nổi tiếng, Dracula.  

             Ở sâu trong lâu đài có sảnh lớn nguy nga, trên tường treo các bức chân dung cổ của gia tộc, bên cạnh lò sưởi lờ mờ là những món đồ nội thất gỗ nặng nề. Ở nơi này, thời gian như ngưng đọng, trong không khí lan tỏa mùi hương cổ xưa và huyền bí.  

             Hướng dẫn viên kể rằng, vào vài đêm nọ, có thể nghe thấy tiếng cười của bá tước Dracula vang vọng khắp các ngóc ngách trong lâu đài, khiến du khách nghe xong ai cũng sởn gai ốc.  

             Tại góc đại sảnh có nhân viên của lâu đài, dường như đã quá quen với mọi thứ, lạnh lùng quan sát các du khách. Bộ đồ màu đen kiểu dáng cổ điển mà anh ta mặc rất hợp với bầu không khí của tòa lâu đài này.  

             Khi đi ngang qua người đó, Lý Dục Thần đột nhiên dừng bước hỏi: “Dracula ở đâu?”  

             Người kia nhìn anh như nhìn kẻ ngốc, nói chế giễu: “Tôi chính là Dracula, anh tin không?”  

             Những người xung quanh phá lên cười.  

             Lý Dục Thần cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể đang thưởng thức bức tranh được treo trên tường ở sau lưng người kia.  

             Du khách dần dần tản ra, rời khỏi chỗ này để đi tham quan nơi khác.  

             Nhân viên kia có vẻ mất kiên nhẫn nhìn anh nói: “Này, sao anh còn chưa đi? Ở đây không phục vụ bữa trưa đâu.”  

             Lý Dục Thần cười nói: “Vậy anh ăn gì? Uống máu à?”  

             Người kia sững sờ, sau đó nổi giận, quát lớn: “Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào, cất cái khiếu hài hước chết tiệt của anh đi và cút khỏi đây ngay!”  

             Ngay sau đó, anh ta bị đấm mạnh vào mặt.  

             Người ra tay chính là Trần Văn Học.  

             Trần Văn Học hiện giờ đã không còn là “tên nho nhã bại hoại” năm xưa, chiếc kính gọng vàng và vẻ ngoài của anh ta dễ khiến người ta nhầm tưởng anh ta là kẻ yếu ớt, nhưng bây giờ anh ta đã luyện được thân thể cứng rắn, nhờ ân huệ của giáo hội Thánh Quang mà thể chất của anh ta đã vượt xa giới hạn con người.  

             Người này là người to con, hoàn toàn không ngờ rằng người châu Á nhỏ bé này đột nhiên ra tay, hơn nữa cú đấm còn mạnh đến vậy.  

             Anh ta đau đớn ôm mặt hét lên, rồi vung nắm đấm định liều mạng với Trần Văn Học.  

             Nhưng làm sao anh ta có thể đánh trúng Trần Văn Học, ngược lại vì dùng sức quá đà nên tự ngã xuống đất.  

             Trần Văn Học tiến lên, giẫm chân lên lưng anh ta. Anh ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng lưng như bị đè bởi cả ngọn núi, mãi cũng không nhúc nhích nổi.  

             “Các anh định làm gì?” Người kia rõ ràng đang hoảng sợ  

             “Không có gì, chỉ là dạy cho anh bài học thôi, làm dịch vụ thì phải có thái độ cho đàng hoàng. Với kiểu thái độ như anh, ở chỗ chúng tôi sớm đã bị đuổi cổ rồi.” Trần Văn Học nói.  

             “Các anh… Các anh sẽ hối hận!” Người kia vẫn cứng miệng.  

             Trần Văn Học hơi dùng sức ở chân, lập tức nghe thấy tiếng rắc rắc vang lên từ lưng người kia, như xương bị ép biến dạng.  

             “A ——” Người kia gào thét thảm thiết.  

             Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng quát: “Đừng động đậy!”  

             Trần Văn Học quay đầu nhìn, thấy người đàn ông mặc áo khoác tác chiến, tay cầm súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào anh ta.  

             “Thả anh ta ra!” Người đàn ông dùng tay còn lại rút ra tấm thẻ từ túi áo khoác, “Tôi là cảnh sát!”  

             Trần Văn Học hơi nhíu mày, nhìn Lý Dục Thần, rồi miễn cưỡng buông chân ra.  

             “Này, Anthony, anh không sao chứ?” Người đàn ông hỏi.  

             Anthony khó nhọc bò dậy từ mặt đất, hơi duỗi người, đau đến mức nét mặt méo mó.  

             “Tôi không sao, cảnh sát trưởng Dominic, anh đến đúng lúc lắm, mau bắt bọn chúng đi!”  

             “Tôi sẽ làm vậy. Giữ gìn trật tự địa phương, đưa tội phạm ra trước pháp luật là nghĩa vụ của tôi!” Dominic nói, tay vẫn cầm súng.  

             “Cảnh sát Dominic, trước khi anh bắt họ, tôi muốn dạy cho bọn chúng một bài học!” Anthony tức giận nói.  

             “Anthony, đừng cố tỏ ra cứng đầu nữa, bị người ta đạp dưới chân là cảm giác đáng để hoài niệm sao?” Dominic rõ ràng không muốn sự việc nặng nề hơn.  

             Anthony vừa lúng túng vừa giận dữ, phớt lờ lời cảnh báo của Dominic, trừng mắt nhìn Trần Văn Học cười nói: “Nhóc con, mày đánh giỏi lắm mà? Có gan thì đến đánh tao đi!”  

             Anh ta giơ nắm đấm lên, chuẩn bị trả đũa Trần Văn Học, nhưng còn chưa kịp ra tay thì cú đấm của Trần Văn Học đã tới trước.  

             Cú đấm này còn mạnh hơn cả cú lúc nãy.  

             Tiếng bốp vang lên, Anthony bay ngược ra ngoài, đập vào bức tường cổ, trượt thẳng xuống, không biết là bị choáng hay bị dọa sợ, ngồi ngẩn ra dưới đất.  

             Cảnh sát cũng sững sờ, không ngờ đối phương dám ra tay dù đang bị súng chĩa vào người.  

             Anh ta giơ súng lên, cảnh cáo nói: “Đừng cử động! Cử động nữa tôi sẽ nổ súng!”  

             Anthony như vừa tỉnh dậy, hét lớn: “Giết hắn đi! Nổ súng! Giết bọn chúng!”  

             Dominic vẫn giơ súng, nhưng không bóp cò, tay anh ta khá căng cứng, rõ ràng hành động vừa rồi của Trần Văn Học khiến anh ta cảm thấy căng thẳng.  

eyJpdiI6ImREbkRMNkx3Y3puZGtGRnI1SGltZnc9PSIsInZhbHVlIjoiZURwazViZWZXZnd2dDVId3lvb1ZMWGtvdElWc21YMHRIdGNMRnVJQXdwQ3RCS1FqSm5rUmp6ZzF5T2xSWmVpMGRmXC9DNnl1bW1MMUt4eEN5cVdqK2VOaW9TbmVmWk85ckFUcDN2bG5UXC96RXpBOGFnQzNFVXBIM1VxeFViTXdxWlNQa3MwYUxIYWdmMlAxeUd4WmFJbVExRFZRSXlLdG5COFJiNGZaOVh6OUtDUnJ3T3JDWkIzaW03ck9CR2ZoN1MrR2VoMmM2djhBK1FBYmduXC95QzRKY1wvcWlpeUxoQW5ucW1pUVNERERONUZ1T1g2bXJ6MFJBXC9hMGpTNVBYUjBKYWM5T21PSTJuUkM2OVwvMXRKM0hDaVF2WDM0cXVyWlBSc0pQN1JKaXJ0YU5QOGdvZjJ4UGhGNis3dW85YlEzaERqM1JnXC91MFBPbnBBbURsSWZkcVhJMGVUa21RTDZMc2I0VVFDYVJkNFNzZWhkWXo2Q1phOU5DU01yXC9WNVlHXC9JeDQ1cHU2dUE1QTRpMEI0Rk5OT0x0TWlSdFZBeWxITmtUSStXQVJ3M0g2eWdva0dSdkpKNHFvRlUzZW5PT2F2ZW1VUlNNMlU2d0FYTERSS1FDQ2hoNVN0d3NtcFRTSmh4T2tkbUQ4SkxYZUl5dkg1dGM0emkycmNrOGFkZmZ3cXlwc1wvXC85NjBMc1FGblRLQjQxdjUwVlRtVVY1TXRCcGxrYU5WXC9yZjNQZitqdVd3U2Y1Y2dPSGNvRUJPcVhWS2JHN0poXC80eG1YQU5iNDduOWMyWFQ4bkNGTFwvdmxZTjdrV0pUUm16SkVZSkpvZDkrQnFyYmxaRUxEVTJpOVV2dWtvWUQzbVZFZU1cL2ZOejVJTXJESFNzYUNIam1hbmd0MWdtZURXYXdJeDh1SGc9IiwibWFjIjoiYTEwZTY0ODA2ZWJkODg4MmM4NGM1MTAzNTUyNGJmMDc1ZjhiNmExN2JiOWRmMTBkYWRiMTczNTg4NzA0MmU5YSJ9
eyJpdiI6Ikx2bjc0RlBkdG4wSVJaTjZsS050Vnc9PSIsInZhbHVlIjoieFZQOXppZUJcL2YyMVlXM3U2dVlhMzFGaDRxVG5ubVdmN0ZrMyszcDBRYzVUU2s5UmhkNFprXC9xR0RHMHdmTHNGQW03SDBcL0VQSk5PRHFHazZYQm4rTG4yQVBSYkJZVXIwcWo1cWhGc2tiNXRIUzdsSXMyWjNYVXZCa01oTHFrQWV6VXpxRkVZcEU5MjA0UHVuMnpsaE9lZnY0ajJrTXluRzJPZjZONGdFSk0yYUJOQ1pxZEVBeUpTd2o1cXdHYTRRV2RDNzZlWmhDNFlydWxRRlFhOWw4b2RhODF2UVN3bHA5TkFEVTdaM1VcL2VINm54T0h1ZzFIR2NpV3BDMlpvOEhVN3I2RDA1TUFGT1A0VjYyVWZqOTh1U08xQ2wxTnpHdnZGdnpINTd3QzI4PSIsIm1hYyI6IjA2OTc2ZmJlZmI5ZTgwMDA0YWZhYzExNWE4NGRjMTE2OWQzNzY0M2Q1NDdmN2VlZWRhMDUzZmJjNzFmNzlkNjIifQ==

             Còn Anthony đang ngồi dưới đất thì đột nhiên trở nên lo lắng, lớn tiếng nói: “Đừng nghe bọn chúng! Dominic, bọn chúng hành hung công dân địa phương ngay trước mặt anh, anh có quyền thi hành công vụ, mau nổ súng đi! Nếu anh không nổ súng, tôi sẽ khiếu nại anh lên cảnh sát trưởng Edson vì tội thiếu trách nhiệm!”

Ads
';
Advertisement
x