Cẩm Đường Xuân - Tác giả: Cầu Chi Bất Đắc

Ads
Đường Ngọc cũng từ nhĩ phòng ra tới, nhưng không quấy nhiễu phụ tử hai người bọn họ, mà đi ra phòng ngoài vừa uống nước nghỉ ngơi trong chốc lát, vừa lấy sách trên kệ sách đọc

Tiếng Trần Thúc cùng tiểu Sơ Lục nói chuyện ngẫu nhiên sẽ truyền ra ngoài, ấm áp, bỗng nhiên nghe được một hai câu cũng sẽ làm người khác ôm bụng cười.

Từ từ, âm thanh trong phòng truyền đến càng ngày càng nhỏ, khoảng cách càng ngày càng dài, sau đó hẳn là đã ngủ.

Đường Ngọc đứng dậy, mới vừa vén mành lên, vừa lúc Trần Thúc từ trong phòng trong đi ra

"Ngủ?" Đường Ngọc hỏi.

Trần Thúc gật đầu.

Đường Ngọc nói, "Chàng đã lâu không ở cạnh, con cao hứng."

Trần Thúc cười cười, hôn lên sườn má nàng, ấm giọng nói, "Ta cũng đã lâu không ở cùng nàng, đêm nay bù cho nàng......"

Có người luôn thình lình nói một hai câu như vậy, Đường Ngọc đỏ mặt

Lần này còn chưa kịp phản ứng, Trần Thúc đã chặn ngang bế nàng lên, dưới chân đã trống không, nàng nhanh chóng ôm cổ hắn, "Trường Doãn....."

Trần Thúc nói, "Mới vừa ôm nhi tử lên giường, cần đối xử bình đẳng."

Đường Ngọc dở khóc dở cười.

Nhưng hắn đã công khai ôm nàng ra khỏi phòng trong

Lê ma ma cùng Tiểu Mễ nhìn thoáng qua, đều nháo nhào cúi đầu, "Hầu gia, phu nhân."

Đường Ngọc ngượng ngùng, vùi đầu vào trước ngực hắn

Trần Thúc nhìn Lê ma ma nói, "Sơ Lục ngủ."

Lê ma ma cùng Tiểu Mễ đều lên tiếng.

Trần Thúc ôm Đường Ngọc về phòng, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Lê ma ma cùng Tiểu Mễ mới giương mắt, lại cười cười, cũng không có hỏi nhiều.

Lúc này Trần Thúc ngược lại không làm ầm ĩ nhiều, cũng dường như trong lòng có việc

Sau khi tận hứng, không có giống như trước đây, ôm lấy nàng nháo, mà trực tiếp ôm nàng đi nhĩ phòng rửa sạch.

Hai sườn mặt Đường Ngọc vẫn còn ửng đỏ, trong thau tắm, hắn lại hôn nàng vài lần, rồi sau đó mới khoác khăn tắm đứng dậy, chuyên tâm gội đầu cho nàng

Đường Ngọc ngoài ý muốn.

Trần Thúc xác thật là có chuyện muốn nói cùng nàng, cho nên dựa vào gội đầu cho nàng mới mở miệng, "Hôm nay Hồ bá cùng Cố bá đều nói cùng ta chuyện Mậu Chi."

Hắn bỗng nhiên nhắc tới Mậu Chi, Đường Ngọc hơi giật mình, "Nói cái gì?"

Bây giờ Mậu Chi cùng Kiến Minh và Lục lão phu nhân lên đường về Miểu thành, mẫu thân Mậu Chi còn bệnh, cách biệt một năm, Mậu Chi hẳn cũng nhớ mẫu thân.

Trần Thúc đáp, "Quân hầu đại điển qua đi, Mậu Chi cơ hồ đều theo Hồ bá đi sứ bên ngoài Vạn Châu cùng Bình Nam, Mậu Chi đã đi theo bên cạnh ta một thời gian, lời nói và việc làm đều mẫu mực, rồi sau đó hắn lại học từ Cố bá, Phùng thúc, cuối cùng là Hồ bá, Mậu Chi tuổi tác tuy nhỏ, nhưng tầm mắt không hẹp, bởi vì tiếp xúc việc trên triều nhiều, cũng bắt đầu dần dần có phán đoán của mình. Hôm nay Hồ bá và Cố bá đều nói cùng ta, Mậu Chi nơi này, có thể mài giũa được......"

Mài giũa?

Đường Ngọc quay đầu lại nhìn hắn.

Trần Thúc cười cười, "Đúng, mài giũa... mài giũa."

Đường Ngọc mơ hồ có chút suy đoán trong lòng, nhưng đoán không được cụ thể, Trần Thúc nói, "A Ngọc, quá năm sau, Mậu Chi đã mười lăm......"

Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.

Đảo mắt, Mậu Chi cũng đã lớn như vậy.

Trần Thúc lại nói, "Vị trí địa lý của Bình Nam rất quan trọng, hơn nữa càng về sau, càng cần phải có người tâm phúc ở đó, ta nàng chưa chắc có thể thời thời khắc khắc đều bận tâm đến Bình Nam, nhưng Bình Nam chiến lược rất sâu, dùng tốt sẽ là một tấm chắn. Lục gia ở trong nước có uy vọng, trong mắt mọi người, Kiến Minh lại là người có thể tin được, cho nên đưa Bình Nam cho Kiến Minh là lựa chọn tốt nhất, nàng đoán xem, việc này là ai đề nghị với ta?"

Đường Ngọc hơi kinh ngạc, câu trước hắn vẫn đang nói an bài cho Mậu Chi, bây giờ lại chuyển đề tài, nói đến Bình Nam và trên người Kiến Minh, chẳng lẽ......

Đường Ngọc nhẹ giọng, "Mậu Chi?"

Trần Thúc hiểu ý gật đầu, "Không sai."

Trong mắt Đường Ngọc còn có kinh ngạc

Ở trong ấn tượng của nàng, Mậu Chi vẫn là đứa bé có chút gầy nhỏ, cùng người khác đá cầu trước đây, mặc dù vừa rồi Trần Thúc mới nói, Mậu Chi đã sắp mười lăm, nhưng khi nghe nói lời này do từ miệng Mậu Chi nói ra, Đường Ngọc vẫn có chút khó tin.

Đúng, Mậu Chi tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng đã ở bên cạnh Trần Thúc, Hồ bá, Cố bá, Phùng thúc không ít thời gian, người trải qua như vậy cũng không nhiều lắm, kỳ thật Mậu Chi có khả năng nói ra như vậy cũng không hiếm lạ, chỉ là Đường Ngọc rất khó có thể sửa đổi ấn tượng trước đây



Trần Thúc cười nói, "Cho nên, Mậu Chi đã không còn giống như ta với nàng tưởng tượng, vẫn còn là hài tử cần người che chở, cũng đến lúc để hắn một mình đảm đương một phía, để hắn đi phạm sai lầm, để hắn trải qua rồi ngẫm nghĩ lại."

Đường Ngọc nhìn hắn, "Ý của chàng là?"

Trần Thúc nói, "Lần này Kiến Minh đi Bình Nam, chuyện phải làm rất nhiều, Kiến Minh tuy rằng lớn tuổi hơn Mậu Chi một chút, nhưng việc trong triều, chưa chắc ổn thỏa bằng Mậu Chi, cho nên Hồ bá cùng Cố bá thương lượng với ta, tạm thời để Mậu Chi ở lại Bình Nam, đi theo Kiến Minh, cũng theo Phùng thúc, làm phụ tá đắc lực cho Kiến Minh, chờ thời cơ chín muồi, năm tháng lại lâu một ít, Phùng thúc sẽ về Ôn Châu, Bình Nam sẽ giao lại cho hai người Kiến Minh và Mậu Chi......"

Đó chính là ngày sau để Kiến Minh làm Bình Nam hầu, để Mậu Chi tiếp nhận chức vụ trưởng sử Bình Nam phủ.....

Đường Ngọc rốt cuộc hiểu được vừa rồi Trần Thúc nói, mài giũa mà Cố bá cùng Hồ bá nói là ý gì

"Chàng nghĩ như thế nào?" Đường Ngọc hỏi.

Trần Thúc nói, "Ta tán đồng Hồ bá cùng Cố bá nói, Mậu Chi rất thông minh, tiến bộ cũng rất nhanh, nhưng hắn tuổi còn nhỏ, thoải mái quá lâu không phải chuyện tốt, hẳn nên tăng cường độ, để hắn nhanh chóng mài giũa, phương thức tốt nhất chính là gánh vác càng nhiều trách nhiệm. Lần này về Bình Nam, ta để hắn chia sẻ việc trong tay Phùng thúc, không ra hai ba năm, Mậu Chi sẽ trổ hết tài năng, đến lúc đó, không nhất định là trưởng sử Bình Nam phủ, có lẽ sẽ có an bài khác. Nhưng hai ba năm này, ta muốn cho hắn ở lại Miểu thành, cũng có tư tâm khác......"

Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, "Trước đây đại phu nói bệnh của mợ chỉ được mấy năm nay, ta muốn cho Mậu Chi ở lại Miểu thành, còn có thể chăm sóc mợ đoạn thời gian này......"

Mắt Đường Ngọc có một chút hơi nước, "Trường Doãn......"

Nàng có thể nghĩ đến, hắn đều đã suy nghĩ......

Trần Thúc duỗi tay vén tóc nàng, "Việc phải trải qua đều cần phải trải qua, Mậu Chi mới có thể trưởng thành."

Đường Ngọc gật đầu.

Trần Thúc hôn nàng, vốn ôm nàng ra thau tắm, lại ở trên giường nhỏ bên cạnh hoan hảo......

Năm tháng tĩnh lặng, lại là một năm mùa đông tháng chạp.

......

Hai mươi bảy tháng chạp, Giang thành rơi xuống trận tuyết đầu mùa năm nay

Tuyết có chút lớn, buổi sáng ngày hai mươi tám, trong viện phủ kín một mảnh tuyết trắng xóa, cũng có một đống tuyết thật dày ở đầu cành, phảng phất như toàn bộ Kính Bình Hầu phủ đều thay một lớp áo bạc

"Oa ~" Tiểu Sơ Lục bắt đầu có ấn tượng với tuyết

Lê ma ma mặc cho bé một cái áo bông thật dày, cũng đội một cái nón bông che tai thật dài, tiểu Sơ Lục chơi tuyết trong sân viện rất vui vẻ

Hôm nay sinh nhật Trần Thúc, tối hôm qua Đường Ngọc cùng Trần Thúc lăn lộn thật sự trễ

Bây giờ Trần Thúc ra khỏi viện, Đường Ngọc còn chưa có dậy.

Tiểu Sơ Lục thấy hắn thật cao hứng, "Cha ~ sinh nhật vui vẻ ~!"

Trần Thúc cười, nhi tử lớn rồi, cũng biết sinh nhật hắn

Trần Thúc bế bé lên

Phụ tử hai người đắp đôi người tuyết, đánh gậy tuyết

Khi Đường Ngọc ra khỏi phòng, vừa lúc quả cầu tuyết trong tay tiểu Sơ Lục ném về phía Trần Thúc, không ném trúng Trần Thúc, vừa lúc dừng trên người Đường Ngọc

Sức tiểu Sơ Lục nhỏ, ném vào cũng không đau.

Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, trên mặt Đường Ngọc còn một mảng hồng

Trần Thúc nhìn về phía tiểu Sơ Lục, "Không được khi dễ phu nhân ta!"

Tiểu Sơ Lục: "......!!!"

Tiểu Sơ Lục rõ ràng ngây ngốc.

Đường Ngọc bực bội nhìn về phía Trần Thúc, "Trần Trường Doãn......"

Trần Thúc nhìn về phía Sơ Lục, "Nhi tử, con với nương con, hai người cùng ném vào cha."

"Dạ!" Tiểu Sơ Lục hoan hô nhảy nhót.

Đường Ngọc mới ra khỏi phòng, liền gia nhập vào trò chơi của hai phụ tử bọn họ

Trần Thúc tự nhiên sẽ không đánh thật, cầu tuyết cũng sẽ tự giác dừng bên cạnh Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục, tiểu Sơ Lục cười "Khanh khách", Đường Ngọc cũng cười đến thở hổn hển.

Ngắn ngủn khoảng nửa canh giờ, ba người đều ra một thân mồ hôi, nhưng chơi thật tận hứng.

Bắt đầu kì nghỉ xuân trước cửa ải cuối năm

Kính Bình Hầu phủ cũng không có việc gì khác, Trần Thúc khó có thời gian ở cùng Sơ Lục và Đường Ngọc, cũng có thời gian một tay ôm Sơ Lục, một tay nắm tay Đường Ngọc, ở trên phố xá mua hàng tết......

"Quân hầu! Quân phu nhân!"



"Cửa ải cuối năm hảo!"

"Tân niên hảo!"

Dù sao, toàn bộ bá tánh Giang thành đều rất quen thuộc với Trần Thúc, kêu gì cũng đều có.

Trước đây vẫn luôn là Đường Ngọc gật đầu chào hỏi, Trần Thúc đáp lời, bây giờ lại có thêm một tiểu Sơ Lục nói như vẹt, lại đặc biệt hưng phấn, biểu đạt vui mừng, "Cửa ải cuối năm hảo!" "Tân niên hảo!" "Cát tường như ý!"

Trần Thúc cùng Đường Ngọc cười không thể dừng

......

Trong bầu không khí như vậy, thực nhanh liền đến cửa ải cuối năm.

Năm nay cửa ải cuối năm, tiểu Sơ Lục vẫn ở cùng cha, chỉ là vào năm trước, Trần Thúc còn nhìn không thấy, bây giờ đã khôi phục như thường.

Trần Thúc ôm tiểu Sơ Lục xem pháo hoa cuối năm

Tiểu Sơ Lục vừa sợ hãi lại vừa thích.

Trần Thúc bên cạnh cổ vũ nhi tử dũng cảm, lại đùa dai hù dọa Sơ Lục

Đường Ngọc đau đầu, "Trần Thúc......"

Trần Thúc nhìn tiểu Sơ Lục nói, "Nhanh nhanh nhanh, mẫu thân muốn tức giận ~"

Trong ấn tượng của tiểu Sơ Lục, mẫu thân tức giận là chuyện lớn!

Nhưng mà mẫu thân không tức giận!

......

Sau cơm tất niên, Trần Thúc nói chuyện xưa thật lâu với tiểu Sơ Lục, tiểu Sơ Lục ôm cánh tay hắn, nói cửa ải cuối năm muốn ngủ cùng cha, Trần Thúc đáp ứng đầy miệng, nhưng ngày thứ hai khi tỉnh dậy, vẫn là ở trên giường của mình

Tiểu Sơ Lục có chút tức giận, lúc lén chạy về, thấy cha đã tỉnh, mẫu thân còn ngủ trong ổ chăn, cha cúi người hôn trộm trán mẫu thân, bị bé bắt được!

Hôm nay mùng một, khi đi chùa cầu phúc, tiểu Sơ Lục vô tình vạch trần cha trộm hôn nương

Kết quả cha da mặt dày, nói nơi nào là hôn trộm, rõ ràng là hôn quang minh chính đại

Tiểu Sơ Lục kinh ngạc đến ngây người!

Bé cũng không hiểu quang minh chính đại là ý gì

Nhưng mà mẫu thân đỏ mặt......

Mẫu thân bế bé lên, trừng mắt liếc nhìn cha một cái, cha thành thật nháy mắy

Khi bái Phật, mẫu thân vẫn luôn thành kính, bé cùng cha đi theo, nhưng bé với cha đều chỉ lạy một lạy, trộm lười biếng một chút, cuối cùng, cha nói dẫn bé đi xin sâm, còn một mình mẫu thân ở lại lạy tượng Phật.

Chỉ là khi mẫu thân quay trở lại, cha đã nhìn quẻ sâm trong tay hồi lâu không có lên tiếng.

"Trường Doãn?" Đường Ngọc tiến lên.

Trần Thúc cả kinh, "Đi thôi, đi ăn cơm chay"

Đường Ngọc thấy sắc mặt hắn có chút đơ, "Làm sao vậy?"

Trần Thúc ôn hòa cười nói, "Đùa giỡn cùng nhi tử thôi ~"

Đường Ngọc nhìn hắn, đôi tay hắn giấu ở sau người, không nói thêm. Đường Ngọc bế Sơ Lục lên, Trần Thúc tùy tay ném quẻ sâm vào một góc......

Khi dùng cơm tại trai đường, Đường Ngọc cũng thấy Trần Thúc xuất thần, "Trường Doãn, chàng có tâm sự."

Trần Thúc lắc lắc đầu, đến gần nói, "Không có."

Đường Ngọc nhìn hắn.

Hắn than một tiếng, 'đúng sự thật' nói, "Tối hôm qua có chút mệt mỏi......"

Đường Ngọc: "......"

Đường Ngọc suýt nữa bị sặc canh, "Nơi này là chùa đó."

Trần Thúc chắp tay trước ngực, niệm một tiếng A Di Đà Phật, Đường Ngọc quả thực không có hỏi lại......

Trên xe ngựa về phủ, Đường Ngọc ôm Sơ Lục, dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ, Trần Thúc mới nghĩ tới quẻ sâm rút được hôm nay -- đại hung.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement