Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 94: Gia đình trơ trẽn

Đường Ngân nhấc mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Dĩnh, cười một tiếng đầy châm chọc: “Kìa, sao vậy? Mới nói có mấy câu thôi đã tủi thân khóc rồi?"

Bà ta làm ra vẻ bề trên cao cao tại thượng, vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu: “Cô cho rằng tôi đang cậy già lên mặt, hay cho rằng làm dâu nhà họ Tôn chúng tôi là ép uổng cô?"

Chu Dĩnh rối rít xua tay: “Dạ không, bác ơi, con không có ý đó”.

Hai người dì cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Còn chưa chính thức làm dâu mà đã biết bày trò hờn dỗi. Nếu cô cảm thấy nhà họ Tôn chúng tôi bạc đãi cô thì hối hận bây giờ vẫn còn kịp”.

"Đây là cách con dạy vợ sao Minh Hưng? Chậc chậc, đúng là khiến cho nhà ta nở mặt nở mày”.

Tôn Minh Hưng bị kẹp ở giữa nên khó xử vô cùng, chỉ có thể bấu vào áo Chu Dĩnh mà thì thầm: “Em mau xin lỗi mẹ đi”.

Tuy cảm thấy uất ức nhưng dưới áp lực của những người xung quanh, Chu Dĩnh đành cúi gằm mặt: “Con xin lỗi bác, con sai rồi”.

"Thôi thôi đừng, tôi không nhận nổi”, Đường Ngân cười thỏa mãn, điệu đà vặn eo rồi vui vẻ dạo quanh trung tâm thương mại cùng hai người chị em.

Gặp loại con gái này thì phải ra oai phủ đầu trước, bằng không cưới về rồi cô ta sẽ xem trời bằng vung, không xem bà chủ nhà họ Tôn kiêm mẹ chồng ra gì nữa.

Chu Dĩnh cắn mạnh vào môi, vừa hít thở sâu vừa tự an ủi bản thân: Không tức giận để có một cuộc sống tốt đẹp.

Sau một hồi đi dạo trong trung tâm, sự chú ý của Chu Dĩnh đã bị thu hút bởi một sợi dây chuyền mang kiểu dáng độc đáo và phong cách sang trọng, rất phù hợp với khí chất của cô ta. Trong đầu cô đã mường tượng ra hình ảnh mình đeo nó lên trong ngày cưới, nhận lấy những lời chúc phúc của bạn bè và người thân.

"Minh Hưng, món này,” Chu Dĩnh níu lấy Tôn Minh Hưng, kích động reo lên.

Tôn Minh Hưng cũng dừng lại, nhưng khi nhìn thấy con số năm trăm tám mươi nghìn tệ, khóe miệng anh ta cứng đờ.

Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà đã đắt như vậy, mua cả bộ trang sức chẳng phải sẽ tốn từ ba đến năm triệu ư? Anh ta nghĩ mà xót ruột, bèn tỏ vẻ do dự.

"Hai đứa còn đứng đó kì kèo cái gì?"

Từ đằng trước, Đường Ngân nhướng mày hỏi với vẻ không vui. Tôn Minh Hưng lúng túng cười khan, chạy đến thì thầm gì đó với bà ta.

"Cái gì? Năm trăm tám mươi nghìn? Sao nó không đi ăn cướp đi!", đôi lông mày dựng đứng, Đường Ngân thấp giọng gắt lên.

Sau đó bà ta bước đến, nhấc sợi dây chuyền kia lên ngắm nghía với vẻ bình thản. Đôi mày dần nhếch cao sau nhiều phen quan sát, bà ta thả nó xuống, nhàn nhạt bình phẩm.

"Kiểu dáng lỗi thời, chất liệu tầm thường mà lại đắt như vậy thì chỉ có lừa đảo, đứa nào ngu lắm mới mua. Đi, chúng ta tiếp tục đi xem”.

Hai người dì cũng cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, kim cương là mô hình lừa đảo Ponzi thường thấy, mua về chỉ chứng tỏ có tiền thôi chứ chẳng lợi lộc gì mấy”.

"Hơn nữa loại dây chuyền này không phải ai muốn đeo cũng được, phải là tiểu thư đài các được dạy dỗ từ nhỏ cơ. Dĩnh Dĩnh à... chậc, thôi cũng xem như miễn cưỡng”.

Ba người khúc khích cười duyên, rõ ràng đang ngầm phê phán rằng kiểu phụ nữ xuất thân bình dân như Chu Dĩnh căn bản không xứng với sợi dây chuyền trị giá mấy trăm nghìn này.

Tôn Minh Hưng cũng mượn đường mà lên tiếng: “Đấy em xem, mẹ với dì đều bảo nó xấu mà, chúng ta đi chỗ khác chọn tiếp đi”.

Trong lòng Chu Dĩnh bỗng sinh ra cảm giác lạc lõng và chua xót.

Cô ta thật sự rất thích sợi dây chuyền này. Đời người chỉ có một lần kết hôn, cô muốn xuất hiện trong bộ dạng đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất, không để lại bất kỳ nuối tiếc nào.

Hơn nữa, Chu Long đã vì con gái mà bỏ ra ba triệu tiền mặt sắm sửa đồ cưới, số tiền ấy gần như là toàn bộ gia tài tích cóp cả đời của hai ông bà. Ngoài ra, trong hơn một nghìn mẫu đất thương mại lấy lại từ hội thương mại Tứ Hải, có một nửa đã được giao cho nhà họ Tôn xử lý. Đó chính là những mảnh đất hái ra tiền, nội tiền thuê hằng năm thôi cũng đã không dưới một triệu tệ.

Vậy mà hôm nay, ngay cả sợi dây chuyền mấy trăm nghìn họ cũng không chịu mua cho cô.

Càng suy nghĩ, Chu Dĩnh càng nuốt không trôi cục tức này. Cô ta gom hết can đảm lên tiếng.

"Bác ơi, con nhớ bố con có... có đưa cho nhà bác ba triệu tiền mặt sắm đồ cưới, con...”

Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Đường Ngân đã sửng cồ lên như bị chạm vảy ngược: “Cô có ý gì? Cô nói nhà họ Tôn chúng tôi thèm tiền của nhà cô? Nực cười! Tự mà ngẫm lại xem cái nhà nghèo kiết xác của cô có gì đáng để chúng tôi nhòm ngó?"

"Chúng tôi cầm ba triệu tiền mặt, một nghìn mẫu đất kia là vì ai? Còn không phải vì nhà các cô ư!", bà ta khoanh tay nói với vẻ hiển nhiên.

"Trên đời này, ngu dốt không có tội, tội là giấu dốt. Hạng bần cùng như nhà các cô nắm trong tay lượng tài sản lớn như vậy, bị hội thương mại Tứ Hải cho nếm mùi còn chưa đủ hay sao? Lỡ như gặp thêm một 'hội thương mại Tam Giang, hội thương mại Bát Mã' nữa thì biết làm sao?"

"Nhà họ Tôn chúng tôi chủ động gánh vác rủi ro thay nhà các cô, để tài sản của nhà cô có thể tỏa sáng cống hiến cho xã hội. Cô không cảm ơn thì thôi mà còn trách móc là có ý gì?"

"Bác... các bác...”, Chu Dĩnh bị những lời trơ trẽn này khiêu khích đến đỏ bừng cả mặt nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.

Hai người dì cũng đồng tình, hống hách mở miệng.

"Chúng tôi cái gì? Cô có thể bước vào nhà họ Tôn đã là phúc tám đời, vậy mà còn không biết ơn”.

"Ha ha, còn chưa cưới về đã thế này thế kia, không thèm xem bà chủ nhà họ Tôn ra cái đinh gì. Đợi cô thành con dâu trong nhà rồi, có khi gia tài cả nhà chúng tôi cũng bị cô đào đi hết”.

"Minh Hưng à, con dạy vợ thế này hả con? Chớp mắt nhìn lại cho kỹ đi con, đừng cưới một ả đào mỏ phản phúc về”.

"Tôi... Tôi không hề..”.

Kiểu con gái vừa vào đời chưa lâu như Chu Dĩnh làm sao có thể là đối thủ những mấy người đàn bà lõi đời này. Trong cơn giận ngập đầu, cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn Tôn Minh Hưng, hy vọng người chồng tương lai có thể nói đỡ cho mình.

Nhưng gương mặt Tôn Minh Hưng giờ phút này cũng sa sầm nặng nề. Cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị khiêu khích, anh ta cau mày: “Dĩnh Dĩnh, em quá đáng lắm”.

"Em xem em khiến mẹ giận thế nào rồi này, còn không mau qua xin lỗi mẹ đi?"



Đường Ngân nhìn Chu Dĩnh với vẻ hả hê xen lẫn kiêu kỳ. Hai người dì cũng hớn hở mong chờ cô ta trở thành trò cười.

"Tôi xin lỗi? Vì sao lần nào người xin lỗi đều là tôi? Tôn Minh Hưng, bây giờ tôi mới nhận ra anh chỉ là một thằng hèn!", sự tủi thân tức tưởi vỡ òa trong lòng, Chu Dĩnh thét lớn rồi vừa chạy đi vừa đưa tay lên gạt nước mắt.

Thấy mọi chuyện xảy ra bất ngờ, Tôn Minh Hưng cũng cuống lên dợm đuổi theo: “Dĩnh Dĩnh!"

"Nó bị con chiều hư rồi mới thế, cứ để nó đi!", Đường Ngân cũng tức giận, gằn giọng nói: “Làm mình làm mẩy với ai? Còn không tự xem lại bản thân thế nào”.

Hai người dì phụ họa.

"Phải phải, chỉ là một con nhỏ nghèo xác nghèo xơ, gả vào nhà họ Tôn chúng ta đã là có phúc lớn, thế mà còn lên mặt đòi chúng ta phải chu cấp thứ này thứ kia, nó cũng xứng sao?"

"Minh Hưng, đàn ông con trai phải cứng lên, bằng không con sẽ bị nó chèn ép cả đời mất, con hiểu không?"

"Đúng vậy, dù sao ngày cưới cũng đã chọn xong, nó sớm muộn gì cũng mang họ Tôn, chạy trời không khỏi nắng”.

Ba người đàn bà cười nói không ngừng, không thèm quan tâm đến Chu Dĩnh nữa mà tự tiếp tục đi mua sắm.

Tôn Minh Hưng nhìn về hướng Chu Dĩnh rời đi với vẻ mặt u ám rồi hừ lạnh, xoay người nối gót mẹ và các dì.

Thái độ quá quắt của Chu Dĩnh hôm nay khiến anh ta thất vọng vô cùng, tự nhủ phải cho cô ta biết thế nào là quy tắc làm dâu nhà họ Tôn mới được!

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement