Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 5: Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất

Thời tiết lạnh dần.

Sở Phàm với dáng người cao ngất tựa bên một gốc cây phong, chậm rãi châm một điếu thuốc, u sầu không thôi.

Lúc trước, trong đầu anh từng tưởng tượng rất nhiều cách nhận lại hai mẹ con Vân Mộc Thanh, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý bị mắng chửi, bị chỉ trích, thậm chí là oán hận.

Nhưng anh không ngờ khi thật sự đối mặt với hai mẹ con, mình lại không dám nhận!

Vân Mộc Thanh là hiểu chuyện như vậy, dịu dàng hiền lành như thế, vì sinh con cho mình mà thui thủi một mình năm năm, thậm chí không tiếc bị đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt với gia tộc.

Còn Đan Đan lại xem một người bố chưa từng gặp mặt như anh trở thành anh hùng, con bé sùng bái mình như vậy, trong lòng con bé, mình là hoàn mỹ như thế.

Nhưng sao mình có thể gánh vác được kỳ vọng lớn đến thế, sao có thể xứng với hai mẹ con bọn họ đây?

Năm năm nay Sở Phàm chưa từng quan tâm đến hai mẹ con thì có mặt mũi gì đứng trước mặt bọn họ, thực hiện cái gọi là “cả nhà đoàn tụ” chứ?

“Mình mắc nợ hai mẹ con bọn họ quá nhiều rồi, ít nhất bây giờ mình vẫn không đủ tư cách làm một người chồng, làm một người bố!”, Sở Phàm nhìn về phía xa, thở dài một hơi.

“Tạm thờ vẫn không nên nhận lại thì hơn”.

“Mình phải ở lại bên cạnh hai mẹ con, dốc hết sức bảo vệ bọn họ, bù đắp cho bọn họ, mãi đến khi mình có tư cách nhìn thẳng vào thân phận của mình mới thôi”.

Nhưng mình phải dùng cách nào ở lại bên cạnh hai người mới hợp lý, còn không khiến hai mẹ con nghi ngờ đây?

Sở Phàm chỉ cảm thấy đầu như to ra, đau đầu chết đi được.

Anh dập tắt tàn thuốc, vừa nghĩ vừa rời khỏi chung cư.

“Long thủ, anh quay lại rồi ạ?”

La Cường vẫn luôn đợi ở ven đường vội bước ra từ trong xe, thẳng người dậy, vô cùng cung kính hỏi.

“Ừm”, Sở Phàm gật đầu, tiến vào trong xe.

“Long thủ, có người ra tay với anh ư?”, La Cường nhăn mày, đều là quân nhân, cậu ta có thể cảm nhận được lệ khí chảy xuôi trên người Sở Phàm.

“Có cần tôi đuổi cùng giết tuyệt giúp anh không”.

Trong mắt La Cường loé lên sát khí, dù ở trước mặt Quân thần là Sở Phàm, cậu ta cung kính như học sinh tiểu học.

Nhưng đồng thời cậu ta cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, hùng dũng một phương ở Giang Lăng.

Ít nhất với loại gia tộc hạng hai như nhà họ Vân và nhà họ Lý ở trước mặt cậu ta chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin mà thôi.

“Chỉ là bọn tép riu thôi, cứ kệ đi”.

Sở Phàm ngồi trong xe, hơi lười biếng phất tay, ánh mắt chớp loé.

Dù sao nhà họ Vân cũng là người thân của Vân Mộc Thanh, cô gái ngốc này mềm lòng, còn để ý đến tình thân, mình cũng không muốn làm quá lên khiến cô phải đau lòng.

Nhưng nếu bọn họ cố chấp muốn khiêu khích giới hạn của mình, vậy mình cũng không ngại tự tay tiễn già trẻ cả nhà bọn họ lên đường.

“Vâng”, La Cường gật đầu đáp lời, không hề có ý kiến và thay đổi cảm xúc, thiên chức của quân nhân vốn là phục tùng mệnh lệnh.

“Vậy Long thủ, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”

Đi đâu?

Sở Phàm xuyên qua cửa sổ nhìn đường lớn ngựa xe như nước, trong mắt hiện lên hồi ức nhớ nhung.

Thành phố Giang Lăng là quê hương thứ hai của mình, thật sự có rất nhiều kỷ niệm đẹp và tiếc nuối thời thơ ấu.

Ví dụ như bố mẹ nuôi của anh.

Hai vợ chồng Chu Long không hề có quan hệ huyết thống với mình lại coi mình như con ruột.

Còn có cô nhóc Chu Dĩnh theo đuôi thích mặc váy hoa, buộc tóc sừng dê, luôn quấn quýt lấy mình không ngừng gọi “anh Sở Phàm” kia nữa.

Từ đêm đó khi mình không chào mà biệt đi nhập ngũ đến nay đã là mười năm rồi.

“Mười năm, có lẽ bọn họ đã già đi không ít, cũng nên trở về xem sao…”

Trong mắt Sở Phàm hiện lên muôn vàn nhớ nhung, dù sao bên phía Vân Mộc Thanh và Đan Đan cũng không thể nôn nóng nhất thời, thế thì trở về thăm hai ông bà, hiếu thuận với bọn họ vậy.

“La Cường, về nhà một chuyến đi”.

“Về nhà? Long thủ, anh muốn về Kinh Đô ạ?”, La Cường hơi ngạc nhiên, nhưng mới thốt lên, cậu ta lập tức thầm kêu không xong.

Đây là cấm kỵ của Long thủ mà!

“La Cường, tôi chỉ nói một lần”.

“Sở Phàm tôi chỉ có một gia đình ở thành phố Giang Lăng này, tôi không có một chút quan hệ nào với nhà họ Sở ở Kinh Đô và Vương gia Sở đứng trên vạn người kia cả”.

“Cậu, nghe rõ rồi chứ?”

Ánh mắt Sở Phàm vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực như núi cao đè xuống, khiến người ta không thở nổi.

“Hiểu, tôi hiểu rồi ạ Long thủ”, La Cường vẫn còn thấy sợ, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Sở Phàm gật đầu, dựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Lái xe đi, tới nơi thì gọi tôi”.

Thôn Hạnh Hoa, trấn Đông Dương.

Cả nhà bố nuôi Chu Long của Sở Phàm định cư ở đây.

Nơi này đã sớm khắc sâu vào tim Sở Phàm.

Thậm chí trong cuộc đời mười năm chinh chiến, có vô số lần trở về nơi này trong mơ, trở lại căn nhà nhỏ ấm áp kia.

Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất.

Sở Phàm nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã già đi, mà những khuôn mặt mới ra đời lại vô cùng xa lạ.

Đất ruộng trong trí nhớ cũng đã biến thành nhà xưởng, biến thành nhà lầu, nồng đậm hơi thở hiện đại, nhưng không còn cảm giác trước đây nữa.

Anh nhớ lúc còn nhỏ mình thích nhất chơi thả diều, bắt dế trên mảnh đất ruộng kia, mùa hè thì trộm dưa, mò cá, mùa đông thì bắt chim, ngắm tuyết.

Mỗi khi đến đầu xuân, khắp nơi đều là hoa hạnh rực rỡ tựa như một biển hoa, đẹp không sao tả xiết.

Chu Long xem rượu như mạng năm nào cũng sẽ cho mình một khoản “tiền lớn” đi làm một vò rượu hoa hạnh tự ủ, phí chạy vặt còn dư sẽ bị mình và Chu Dĩnh đổi thành kẹo, que cay, dây buộc tóc hồng, ná bắn vân vân…

Tuổi thơ đúng là tốt đẹp.

“Đã mười năm, con về rồi”.

Sở Phàm ổn định lại cảm xúc, cười ha ha nói.

Anh xuống xe trên con đường cách nhà Chu Long không xa.

La Cường biết điều lái xe rời đi, không làm phiền cả nhà Sở Phàm đoàn tụ.

Dọc đường đi một lát dừng một lát, khoảng hơn nửa tiếng sau, cuối cùng Sở Phàm cũng tới trước cửa nhà họ Chu.

Lúc này, cổng lớn của nhà họ Chu mở rộng, trong sân khách khứa lui tới cực kỳ náo nhiệt.

Hình như đang tổ chức tiệc gì đó.

“Cô ba, mọi người tán gẫu đi nhé, tôi đi đón tiếp thân thích khác”.

“Thế nhé, Dĩnh Dĩnh đính hôn, mọi người uống nhiều một chút, hôm nay bảo đảm đủ rượu đủ thịt”.

Lúc này, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi nhiệt tình chào hỏi mọi người, bà ấy mặt mày hồng hào bước ra khỏi nhà, nhìn thấy Sở Phàm trước mặt thì có hơi sửng sốt.

“Cậu là…”

“Mẹ”, Sở Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, nhỏ giọng gọi một tiếng, hơi đau lòng nói: “Trên mặt mẹ có thêm nhiều nếp nhăn quá, tóc cũng bạc rồi”.

Người phụ nữ này là mẹ nuôi Lưu Minh Hà.

“Chàng trai trẻ, không thể nhận mẹ lung tung như thế được…”, Lưu Minh Hà thấy thế thì hơi bối rối, liên tục xua tay: “Tôi đâu có đứa con trai nào lớn như cậu, tôi chỉ có một đứa con gái thôi”.

“Mẹ, con mới đi có mấy năm mà mẹ đã không nhận đứa con trai này rồi sao?”

Sở Phàm cười khẽ, anh tiến lên nắm lấy cổ tay đầy vết chai và sạm màu của bà ấy, cười nói: “Vòng ngọc con tặng mẹ mẹ vẫn còn đeo đây, lúc trước vì mua nó, con đã khiêng hàng suốt nửa tháng đó, bả vai cũng trật khớp luôn”.

“Con… Con là Tiểu Phàm ư!”

Lưu Minh Hà há to miệng, ngạc nhiên nhìn Sở Phàm một lúc lâu, nước mắt lập tức tuôn rơi.

“Thằng nhóc xấu xa, con còn biết về hả, đi một cái đã đi suốt mười năm, con đi đâu đó”, Lưu Minh Hà vỗ lên ngực Sở Phàm, vừa thương vừa giận: “Mẹ nhớ con chết đi được ấy”.

Sở Phàm mỉm cười, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, tràn đầy hạnh phúc và thoả mãn.

“Mẹ, không phải con đã về rồi đây sao”.

Anh nhìn vào sân nhà náo nhiệt: “Mẹ, sao trong nhà náo nhiệt thế? Có chuyện vui ạ?”

Lưu Minh Hà lau nước mắt đi, vừa kích động vừa vui vẻ: “Đúng thế, con nhóc Dĩnh Dĩnh kia muốn lập gia đình, hôm nay là tiệc đính hôn!”

“Hôm nay mẹ gả con gái, con trai lại về nhà, thật đúng là song hỷ lâm môn mà!”

Sở Phàm cười tươi, cũng phải, năm nay con nhóc Dĩnh Dĩnh kia đã hai mươi tuổi, đã đến tuổi lấy chồng rồi!

Thời gian trôi qua thật nhanh quá.

Tuy trước đây Chu Long từng muốn tác hợp mình và Chu Dĩnh, muốn thân càng thêm thân, hai người thanh mai trúc mã cũng bị đám bạn tốt nói mãi, nhưng Sở Phàm vẫn luôn xem Chu Dĩnh như em gái mà thôi.

Chu Long hiểu ra nỗi lòng của Sở Phàm cũng chỉ đành từ bỏ.

“Mau, Tiểu Phàm mau vào nhà nào!”, Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, từ phía xa đã la to:

“Dĩnh Dĩnh, mau xem ai về này, anh trai con, anh trai con về rồi đây”.

Mấy người thân bạn bè trong sân chỉ trỏ bàn tán, lát sau, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước ra từ trong nhà, cô nhóc theo đuôi ngày xưa đã trở nên duyên dáng yêu kiều, sắp lập gia đình rồi.

“Dĩnh Dĩnh, đã lâu không gặp”, Sở Phàm đi lên phía trước nói.

“Ừm”.

Chu Dĩnh chỉ gật đầu, khuôn mặt thanh tú vô cùng lạnh lùng, như Sở Phàm chỉ là một người xa lạ, thậm chí trong mắt cô ta còn mang theo cảnh giác và chán ghét.

Tựa hồ anh trai là anh chỉ là một người dư thừa thôi.

Trong lòng Sở Phàm có hàng vạn hàng nghìn lời chúc phúc, nhưng lại không thể nói ra.

Anh chợt cảm thấy Chu Dĩnh trước mặt trở nên rất xa lạ, rất xa xôi.

“Dĩnh Dĩnh, con làm sao đấy”, Lưu Minh Hà hơi không vui nói: “Anh con về rồi mà con có thái độ gì vậy”.

“Vậy con nên thế nào?”, Chu Dĩnh mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua Sở Phàm: “Mười năm trước anh ta không nói một lời muốn đi là đi, bây giờ lại không nói trước muốn về là về, anh ta tưởng nhà là cái gì, khách sạn hả?”

“Chẳng lẽ con phải kêu kiệu lớn tám người khiêng đến vui vẻ nghênh đón anh ta à?”

Chu Dĩnh cực kỳ chán ghét trừng Sở Phàm một cái, hừ lạnh xoay người rời đi.

Cô ta tràn đầy tâm sự: Tên chết tiệt này, sớm không về muộn không về lại về ngay ngày đính hôn của mình, anh ta có ý gì?

Nếu thật sự áo gấm về làng, khiến mình nở mày nở mặt còn được đi, nhưng bây giờ lại sống thành dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi thế này.

Không phải là đang cố tính khiến mình bực bội, khiến mình khó chịu sao?

“Con… cái con bé này…”, Lưu Minh Hà vô cùng tức giận.

Sở Phàm chỉ cười cười, đỡ bà ấy nói: “Kệ đi mẹ, năm đó rời đi thật sự là con không đúng, Dĩnh Dĩnh trách con cũng là chuyện bình thường thôi”.

Lưu Minh Hà thở dài một tiếng, không biết nên nói sao.

Sở Phàm nhìn Chu Dĩnh đang khéo léo tự nhiên nói chuyện với người thân bạn bè ở cách đó không xa, cực kỳ giỏi giao tiếp.

Đây còn là cô nhóc chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng mình, nói nhiều với con trai một câu cũng sẽ đỏ mặt khi xưa sao?

Sở Phàm vô thức cảm thán một tiếng:

“Cảnh còn người mất”.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement