Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 357: Tiễn các người lên đường

Đêm khuya, trong một nhà gỗ tối tăm yên tĩnh nào đó ở thôn Thành Trung.

Trần Phong Hoàng ngồi một mình bên giường, lúc này ông ta đang mặc một bộ quân phục cũ kỹ, quân phục đã ám vàng nhưng sạch sẽ lạ thường, không có chút nếp nhăn nào.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, mười mấy quân chương trước người sáng rực, ông ta ngồi nghiêm chỉnh như một thanh đao quý sắc bén đã ra khỏi vỏ.

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ của Trần Vi Vi, nhưng ông ta lại nghiêm túc ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ ngồi một mình trong phòng, sau khi im lặng một lúc lâu, đoạn ký ức của con gái khi còn nhỏ không ngừng hiện lên trong trí nhớ.

‘Vi Vi, vì sao con lại đánh nhau với bạn học?’

‘Bọn họ mắng con là đứa con hoang, nói con không có bố. Con rất tức giận, bố là quân nhân, là anh hùng bảo vệ quốc gia, con không cho phép bọn họ cười nhạo bố như vậy”.

Năm đó, một người đã ba mươi mấy tuổi là ông ta đột nhiên nước mắt lưng tròng, khóc như một đứa trẻ.

‘Vi Vi, đợi bố thêm ba năm nữa, sau ba năm bố sẽ chủ động xuất ngũ, ở mãi bên con’.

‘Dạ’.

Nhưng ai ngờ, ba năm rồi lại ba năm sau đó, ông ta liên tục làm trái với lời hứa, trông thấy ánh mắt vô cùng chờ mong của con gái dần trở nên mất mát, trở nên tập mãi thành quen…

Khi trở về lần nữa, ông ta lại trở thành một người tàn phế.

Vợ chết bệnh, con gái đã sớm trưởng thành…

Dù thế, con gái chưa từng than phiền, oán trách mình nửa câu.

Nhưng mình thật sự có tư cách làm một người bố sao?

Trần Phong Hoàng siết chặt tay, cổ họng nghẹn ngào, ông ta thở dài một hơi, cực kỳ áy náy và hối hận: “Vi Vi, bố xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt cho con”.

Nửa đời trước, ông ta kính dâng thanh xuân và nhiệt huyết cho quân đội, để hai mẹ con Trần Vi Vi sống nương tựa vào nhau, trưởng thành dưới sự chỉ trỏ và ức hiếp của người bên ngoài, mà ông ta lại không làm được gì…

Về già, ông ta tàn phế xuất ngũ, nản lòng thoái chí, chỉ muốn trốn tránh sự thật, dần bị cuộc sống làm mờ đi nhiệt huyết, bị áp lực chèn ép đến còng lưng…

Ông ta chỉ muốn vô tri vô giác, khiêm tốn an phận sống một đời này, chỉ muốn sống những ngày yên ổn với con gái, bù đắp lại những năm mất đi tình thương của bố.

Nhưng uất ức và tổn thương con gái gặp phải hôm nay khiến ông ta hoàn toàn tỉnh ngộ, khiến máu huyết đã lắng xuống nhiều năm của ông ta lại bắt đầu sôi trào…

Ngựa hiền bị người cưỡi, người tốt bị người khinh!

Cho nên ngay cả đám nhóc ranh của nhà họ Tiêu cũng dám leo lên đầu ông ta làm mưa làm gió, không chút kiêng dè sỉ nhục con gái của ông ta!

“Tiêu Vân Lung, tôi vốn nể tình không muốn tranh chấp với ông, nhưng ông không được làm hại đến Vi Vi…”

“Trần Phong Hoàng tôi chỉ có một đứa con gái như vậy thôi”.

Đôi mắt Trần Phong Hoàng hiện lên ánh sáng sắc bén như đao kiếm, sau đó khí chất trên người cũng thay đổi, tựa như thay da đổi thịt vậy…

“Vi Vi, mấy năm nay bố vẫn luôn khúm núm, hôm nay, bố sẽ điên một lần vì con!”

Ông ta đột nhiên đứng dậy, quân phục xanh lá đậm phấp phới theo gió, bội đao ra khỏi vỏ, thẳng tiến không lùi bước…

Ba năm trước, ông ta tàn phế xuất ngũ, chật vật tựa như chó nhà có tang.

Ba năm sau, ông ta lại khoác lên mình bộ quân phục, nắm trường đao trong tay, chỉ vì đòi lại công bằng cho con gái!

Dù có ra sao đi nữa vẫn tiến lên!

Nhà họ Tiêu đông người, gia nghiệp to lớn, dòng chính và nhánh phụ có tổng cộng hơn hai trăm người, đa số mọi người đều ở trong nhà tổ của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hà là con gái cả Tiêu Vân Lung yêu thương nhất, đương nhiên có tư cách ở nhà riêng, toạ lạc tại chân núi cách nhà tổ nhà họ Tiêu không xa, vô cùng khí phách và xa hoa.

Lúc này, trong biệt thự nhà họ Tiêu đèn đuốc sáng trưng, bầu không khí thoải mái yên bình, hai bảo vệ đứng trước cửa ngậm điếu thuốc, vui vẻ đánh bài.

Đây chính là địa bàn của nhà họ Tiêu, Phó Minh chủ của Hiệp hội võ thuật, ai dám tới nơi này gây chuyện chứ, đó rõ ràng là hành động tự tìm đường chết, bình thường đều thế, cho nên bọn họ cũng lười biếng theo…

Nhưng ngay lúc này, một người mặc áo đen có tật chân phải dần bước đến bên cửa tựa như một âm hồn.

“Làm gì đó hả? Cút đi, đây không phải nơi một tên ăn mày như mày có thể đến đâu”, một bảo vệ mất kiên nhẫn mắng, tiện tay ném một đống tiền xu tới, cười châm chọc:

“Tên ăn mày kia, dập đầu hai cái cho ông đây xong thì số tiền này sẽ là của mày, thấy sao?”

Tên ở bên cạnh cười ha ha, mang điệu bộ châm chọc xem trò vui…

Người áo đen kia vẫn không hề lên tiếng, không coi ai ra gì tiếp tục đi về phía trước.

“Mẹ kiếp, mày bị điếc à? Tao kêu mày đứng lại, nếu còn đi thêm bước nữa, ông đây sẽ đánh gẫy cái chân chó của mày”, bảo vệ thấy thế lập tức nổi giận, gã ta mắng chửi nhả khói thuốc, kiêu ngạo rút dùi cui ra đánh thẳng về phía người áo đen.

Sắc mặt người áo đen không chút thay đổi, chỉ vung dao lên.

Một ánh sáng lạnh lẽo loé lên trong không trung, dùi cui trong tay lập tức bị cắt đứt làm đôi, tên bảo vệ kia trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy một tia máu lướt qua.

Rẹt một tiếng, một dao cắt cổ, tên bảo vệ kia che lại cổ họng chảy máu đầm đìa, trợn tròn mắt, giãy dụa hai cái rồi bỏ mạng…

“Có… Có kẻ địch…”

Hai tên bảo vệ còn lại sợ đến mức trợn tròn mắt, còn chưa kịp cảnh báo lại có thêm hai dao cắt ngang qua cổ họng, bọn họ đều trợn mắt há mồm, ngã xuống trong vũng máu.

Sắc mặt người áo đen vẫn lạnh lùng, xách con dao khập khiễng đi vào trong cửa nhà họ Tiêu.

Máu tươi chảy xuống trên lưỡi dao rồi nhỏ xuống đất…

Trong phòng chính, Tiêu Hà vừa ăn bữa tối xong, hôm nay tâm trạng không tệ, cô ta còn cố ý mở một chai vang đỏ, chia sẻ chúc mừng với vệ sĩ đáng tin cậy của mình là A Cửu.

“Cô chủ, hôm nay cô đánh đồ đê tiện Trần Vi Vi kia mấy bạt tai, thật sự khiến người ta rất sảng khoái, nhìn cũng thấy thoải mái theo”.

A Cửu cười vênh váo: “Cô ta còn cảm thấy mình có thể trở mình? Có thể đòi lại công bằng, đúng là buồn cười chết đi được”.

“Ha hả, muốn trách chỉ có thể trách cô ta xui xẻo, để cô ta đầu thai sai số, làm con gái của Trần Phong Hoàng?”, Tiêu Hà cười nói: “Thù của bố cô ta với nhà họ Tiêu chúng ta, cô ta phải trả hết, tôi muốn tra tấn cô ta cả đời để xoá đi mối hận trong lòng mình”.

“Cô chủ sử dụng tên và thân phận của cô ta là phúc cô ta tu luyện tám đời, loại người đê tiện xuất thân thấp hèn như cô ta cũng xứng với cái tiếng ‘thủ khoa cả nước’ ư? Nói ra chắc không có ai tin đâu”.



A Cửu cười đương nhiên nói: “Còn nhờ người tìm quan hệ, muốn trở mình? Đúng là không biết điều, người như cô ta chỉ có thể bị giẫm dưới chân cả đời thôi”.

“Nghe nói người cô ta tìm khá có lai lịch, khiến cả Tưởng Thiên Sơn cũng phải sợ, tự mình đánh gãy tay chân của con trai Tưởng Hoàng, còn biến hắn ta thành thái giám nữa”.

Tiêu Hà uống một hớp vang đỏ, tấm tắc khen ngợi, khinh thường nói: “Nhưng nhà họ Tiêu của tôi cũng không phải đám côn đồ thấp kém như Tưởng Thiên Sơn, không phải con chó con mèo gì cũng có thể đến làm càn, lần này đợi qua tiệc mừng thọ của bố rồi, tôi nhất định sẽ rũ lòng từ bi, tiễn cả nhà bọn họ lên đường”.

A Cửu cười nhạt nói: “Cô chủ sáng suốt”.

“Không bằng để tôi tiễn các người lên đường trước nhé”.

Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên “ken két” một tiếng rồi mở ra, sau đó, một bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện trong phòng, hơi thở của ông ta lạnh lẽo, lưỡi đao trong tay còn có máu tươi nhỏ giọt xuống…

Gió lạnh thổi vào khiến Tiêu Hà thấy da đầu tê dại.

“Ai đó?!”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement