Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 331: Ông ấy là anh hùng

Kẻ sỉ nhục người khác sẽ luôn bị người sỉ nhục.

Những gì Tưởng Hoàng nợ anh em của anh tuyệt đối không thể giải quyết chỉ bằng hai tiếng xin lỗi. Nợ máu trả máu, ăn miếng trả miếng mới là phong cách hành động của anh.

Sở Phàm nhìn sắc mặt tái mét của Tưởng Hoàng, lặp lại: “Quỳ xuống xin lỗi anh em tôi ngay”.

Đôi môi Trần Phong Hoàng mấp máy, ánh mắt như có điều chần chừ.

Những người khác cũng há hốc mồm.

Tưởng Hoàng là ai? Là con trai cả của Tưởng Thiên Sơn, một trong những nhân vật kiệt xuất nhất Yên Kinh, địa vị vô cùng to lớn. Vậy mà hôm nay Sở Phàm lại ỷ vào danh tiếng nhà họ Lý bắt cậu Tưởng quỳ xuống trước một tên nài ngựa quèn ư?

Kiêu ngạo quá rồi!

Sắc mặt Tưởng Hoàng âm u như mây bão, cố kiềm nén lửa giận: “Tao cảnh cáo mày đừng có được nước lấn tới, tao nể mặt chị Tiêu Kiều nên không thèm chấp nhặt với mày, mày đừng có được voi đòi tiên”.

Chát!

Sở Phàm còn chưa mở miệng, Lý Tiêu Kiều đã giáng một bạt tai vào mặt Tưởng Hoàng rồi quát: “Anh Sở bảo cậu quỳ xuống xin lỗi, cậu còn ở đó nhiều lời làm cái gì? Điếc à?"

Tưởng Hoàng ôm gò má sưng vù, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn hận.

"Sao? Vẫn chưa phục hả?", đôi mày thanh tú của Lý Tiêu Kiều nhướng lên, hừ lạnh: “Hay cậu muốn tôi gọi điện thoại cho bố bàn về việc quy hoạch lại sòng bạc và võ đài ngầm Yên Kinh?"

Nói xong, cô ta đã cầm sẵn điện thoại trên tay.

Tưởng Hoàng như con rắn bị đánh dập đầu, chớp mắt đã như quả bóng xì hơi.

Sòng bạc và võ đài ngầm là căn cơ của nhà họ Tưởng, không biết bị bao nhiêu thế lực dòm ngó đầy thèm thuồng. Nếu hắn ta lỡ chọc giận ông trùm ngầm họ Lý thì nhà họ Tưởng đừng hòng được chia thêm một miếng bánh nào nữa, cái danh cậu cả nhà họ Tưởng của hắn cũng sẽ tan thành mây khói.

Huỵch!

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tưởng Hoàng quỳ hai gối xuống đất, trầm giọng nói: “Tôi xin lỗi, tất cả là do tôi hiểu nhầm, tôi không nên ra tay đánh anh, tôi sai rồi”.

Chát chát!

Hắn còn tự vả bản thân hai cái, thái độ nhún nhường vô cùng.

Trần Phong Hoàng nhè nhẹ thở ra một hơi, hai nắm tay cũng dần mở ra, tựa như đã được giải tỏa cơn giận.

"Cút”, Sở Phàm lạnh lùng phán. Sắc mặt Tưởng Hoàng khó coi vô cùng, đành cụp đuôi trốn đi như chó nhà có tang.

Những kẻ khác ở trường đua ngựa thấy vậy thì hoảng hốt, ai nấy đều sợ đến mức nhũn cả chân, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Đến cậu cả nhà họ Tưởng còn phải quỳ xuống xin tha thì đám người từng chèn ép Trần Phong Hoàng như chúng còn đường thoát sao? Thế chẳng phải chỉ còn có nước bỏ mạng à?

"Còn lũ mắt chó khinh người này, ai cho chúng mày cái gan dám vô lễ với bạn của anh Sở?"

Quả nhiên, Lý Tiêu Kiều xoay người, mắng những kẻ khác trong câu lạc bộ như tát nước: “Lôi bọn khốn nạn này ra đập gãy chân, cho chúng biết thế nào là lễ độ”.

"Sếp Lý! Chúng tôi sai rồi, chúng tôi không dám nữa...”

"Anh Trần nói gì đi anh! Xin anh rộng lượng bỏ qua cho các anh em!"

Bọn họ vội vàng dập đầu xin tha trong sự sợ hãi tột độ.

Trần Phong Hoàng thấy vậy thì khẽ than một tiếng, hậm hực nói: “Thôi, mấy người đi đi”.

Dù sao cũng là đồng nghiệp chung đụng suốt hai năm qua, ông ta cuối cùng vẫn không đành lòng.

Để đích thân tạ tội với Sở Phàm và Trần Phong Hoàng, Lý Tiêu Kiều cho tổ chức một bữa tiệc rượu linh đình vào buổi tối.

Sở Phàm và Trần Phong Hoàng ngồi đối diện nhau, không nói tiếng nào, chỉ có ly rượu trên tay hết đầy lại cạn, hết cạn lại đầy.

Trăm chữ nghìn câu muốn nói đều nằm trong số rượu này.

Giữa lúc cạn ly, Sở Phàm chỉ hỏi đúng hai câu.

"Sao lại bị thương ở chân?"

Trần Phong Hoàng cười cười: “Bất cẩn nên bị đạn bắn trúng trên chiến trường”.

"Anh em trong Long Hồn vẫn ổn chứ?"

Trần Phong Hoàng khẽ khựng lại: “Ổn”.

Giọng ông ta nghẹn đi, gương mặt cúi gằm, đưa tay lên lau đi khóe mắt ướt át.

Sở Phàm nhìn thấy hết tất cả, nhưng vẫn chỉ cúi đầu uống rượu.

Tiệc tàn khi đêm đã khuya.

Dưới mặt đất ngổn ngang những vỏ chai rỗng, Sở Phàm chậm rãi mở mắt như một con thú dữ tỉnh giấc.

Đã lâu rồi anh chưa được say một bữa đã đời như vậy.

Mà Trần Phong Hoàng đã đi đâu mất.

"Sở Phàm, anh tỉnh rồi sao?"

Vân Mộc Thanh vẫn bầu bạn kế bên, ân cần đưa cho anh một ly nước ấm, khẽ trách: “Uống nhiều như vậy mà chỉ có mình anh được mượn rượu giải sầu, còn bọn em chẳng được nghỉ ngơi gì cả”.

Sở Phàm nhìn sang, thấy Đan Đan và Vân Mộc Văn đang rúc vào nhau ngủ ngon lành trên sô pha.

"Vất vả cho em rồi”, anh âu yếm cầm lấy tay Vân Mộc Thanh khiến người đẹp hờn dỗi hừ một tiếng, gương mặt ửng hồng.

"Anh Sở...”

Đúng lúc ấy, Lý Tiêu Kiều bước vào. Vân Mộc Thanh ngượng chín cả người, vội phủi cái móng heo đang đặt bên hông mình xuống.

Sắc mặt Lý Tiêu Kiều vẫn bình thản như chưa nhìn thấy gì, chỉ có ánh mắt nhìn Vân Mộc Thanh mang thêm mấy phần ao ước lẫn ghen tị.

Thật sự ghen tị với người có thể chiếm trọn trái tim của anh ta.

"Thưa anh, Trần Vĩnh, cũng chính là Trần Phong Hoàng, đã rời đi”.

Lý Tiêu Kiều báo cáo: “Vừa rồi chúng tôi đề nghị thăng chức cho ông ấy làm phó giám đốc câu lạc bộ, lương tháng một trăm nghìn tệ, toàn bộ chi phí điều trị vết thương cho công ty chi trả...”

"Nhưng ông Trần từ chối, hơn nữa còn nộp đơn từ chức, chỉ nhận lấy lương tháng này”.

Lý Tiêu Kiều không khỏi thấy nuối tiếc trong lòng. Cô ta vốn định nương nhờ Trần Phong Hoàng để xây dựng quan hệ với Sở Phàm hòng tìm hiểu chuyện trước kia của anh, tiếc rằng bây giờ cơ hội ấy đã không còn.

Sở Phàm uống chút nước ấm để tỉnh rượu, thấp giọng nói: “Người như ông ấy sẽ không muốn nợ ân tình, huống chi làm phiền người khác lại càng là ranh giới cuối cùng của ông ấy”.

"Bằng không, với năng lực và bản lĩnh của ông ấy, có một trăm tên Tưởng Hoàng cũng không phải đối thủ”.



Ánh mắt anh sâu lắng: “Ông ấy từng là tướng tiên phong hạng nhất dưới quyền của tôi, xông pha trận mạc không lùi nửa bước. Tuy hiện giờ mất một chân nhưng nếu phải thật sự ra tay, số người có thể ngăn ông ấy lại ở Yên Kinh này chỉ đếm trên đầu ngón tay”.

Lý Tiêu Kiều nghe mà mặt biến sắc, hoàn toàn không ngờ rằng Trần Phong Hoàng chân chất thật thà, chịu thương chịu khó kia lại đáng sợ như vậy.

"Vậy vì sao suốt mấy năm qua ông ấy luôn nhịn nhục chịu chèn ép mà không phản kháng lại?"

"Vì ông ấy vẫn chưa quên thân phận của mình!", Sở Phàm đáp: “Ông ấy là một người lính với trách nhiệm bảo vệ đất nước. Hơn nữa, nòng súng và nắm tay của một người lính vĩnh viễn sẽ không hướng về phía đồng bào mình”.

Nhưng đáng thương thay, người lính thẳng thắn ấy lại không hiểu rằng hạng người cặn bã như Trương Kiện, Tưởng Hoàng căn bản không xứng được gọi là đồng bào.

Một tia kính phục nảy lên nơi đáy mắt Lý Tiêu Kiều. Cô ta thở dài.

"Ông ấy là anh hùng, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất”.

Ánh mắt Sở Phàm đọng lại, giọng nói chứa chan tự hào: “Tây Dã có ba trăm nghìn người con trai, không có lấy một kẻ hèn”.

Đôi mắt anh dõi về nơi xa, như thấy lại được những nhung nhớ và hoài niệm.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement