Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 317: Họ là người của tôi

Thằng đần!

Tất cả qua khách đều cười cợt, thầm hỏi có phải thằng đần này liều mạng thật, sắp chết đến nơi rồi mà còn nói gì mà "chính nghĩa"?

Thật sự não phẳng không một nếp nhăn luôn.

"Dám chọc cục phó Vương, đúng là ăn gan hùm mật gấu, không biết chữ "chết" viết thế nào".

"Bây giờ thì vênh váo lắm, chút nữa đội đặc nhiệm đến thì chắc sẽ tè trong quần, dập đầu nhận tội thôi".

"Ha ha, tôi rất muốn xem bộ dạng nhếch nhác quỳ xuống cầu xin của thằng nhóc này đấy, chắc khó quên lắm".

Đám khách khứa bắt đầu châm chọc Sở Phàm, như để nịnh bợ Lữ Bát gia đồng thời tăng thêm uy thế cho Vương Hiếu.

Lữ Bát gia cười khanh khách, bưng tách trà lên nheo mắt trêu chọc chú chim họa mi nhỏ trong lồng, thờ ơ đứng xem kịch hay.

Vương Hiếu được mọi người nịnh hót bợ đỡ khiến lòng ham hư vinh của hắn được thỏa mãn.

"Nhân bây giờ còn chưa có ai đến, mày quỳ xuống xin lỗi tao thì tao còn có thể tha cho mày một con đường sống".

Vương Hiếu ngậm điếu thuốc, rít một hơi, đầu thuốc lập lòe ánh lên gương mặt khinh khỉnh của hắn:

"Nếu chút nữa người của tao đến rồi, mày còn không có tư cách để cầu xin nữa đấy, biết chưa?"

Ha ha ha...

Mọi người cười ngặt nghẽo.

Không khí vui vẻ lắm.

Hệt như được xem một vở hài kịch rất buồn cười.

Sở Phàm nhìn quanh bốn phía, cảm thấy nhạt nhẽo nên vươn vai một cái.

"Mười một giờ rồi à? Ừm, đến giờ về nhà dỗ con gái cưng ngủ rồi, hôm nay nên đọc truyện Cô gái quàng khăn đỏ hay là truyện Công chúa Bạch Tuyết nhỉ".

Sở Phàm một tay chống má, một tay lấy điện thoại gửi một mệnh lệnh cho Dương Tuấn Huy: "Hành động, mau chóng giải quyết".

"Thứ ngu ngục không biết sống chết!", sắc mặt Vương Hiếu sầm xuống, cười dữ tợn.

Hắn thề, chút nữa tóm cổ thằng oắt này vào tù hắn sẽ giày vò cho đến chết.

"Brừm..."

Mười phút sau, người ta nghe thấy tiếng động cơ xe vang dậy, tiếng còi cảnh sát réo rắt.

Cỡ gần một trăm chiếc xe cảnh sát, thét gào phóng tới hệt như tia chớp xé toạt màn đêm!

Mắt Lữ Bát gia sáng rực lên: "Đến rồi!"

Rầm rầm rầm...

Một toán cảnh sát vũ trang được trang bị đầy đủ, mang khiêng và súng tiểu liên nhanh chóng bao vây toàn sân lại, ai nấy đằng đằng sát khí, khí phách oai vệ.

"Brừm..."

Sau đó còn có mười mấy chiếc xe tải quân dụng, từng hàng quân sĩ nhảy xuống từ trên xe, ai nấy đều rắn rỏi, tài năng bộc lộ, vừa nhìn đã biết là lính tinh nhuệ thường xuyên chiến đấu trên chiến trường!

Cả khu nhà của nhà họ Lữ bị bao vây kín như nêm, có mọc cánh cũng khó bay!

Khách khứa có mặt đều lặng ngắt như tờ, dù biết đám người này không nhắm vào mình, nhưng nhìn tình thế này, họ vẫn thấy run rẩy.

"Bát gia, Cục phó Vương, đủ khí thế đấy, giỏi lắm, phải có đến hơn hai nghìn người nhỉ", một quý khách không khỏi lau mồ hôi, cười nói: "Nếu không phải biết trước chuyện, tôi còn tưởng tới bắt tôi nữa, sợ chết đi được".

"Nói đúng đấy, tôi cũng giật cả mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cục phó Vương ngầu thật nha, chỉ một cuộc điện thoại mà không chỉ cảnh sát đặc nhiệm đến, ngay đến cả quân đội cũng hành động, ngầu lòi!"

"Ha ha ha, ông cụ nhà Cục phó Vương trước đây là thủ trưởng của quân đội đấy, tùy ý gọi một quân doanh đến để trợ uy là chuyện dễ như trở bàn tay", Lữ Bát gia cũng cười khanh khách, ông ta liếc nhìn Sở Phàm đầy ẩn ý, trông hăm hở lắm.

"Cục phó Vương, sau đây trông vào cậu cả đấy!"

Vương Hiếu nở nụ cười rồi gật đầu. Nhưng trong lòng hắn thấy khó hiểu, hắn đâu có nhờ ông nội gọi người giúp đâu, sao quân đội lại đến đây?

Hơn nữa, ông nội hắn cũng chỉ là một sư trưởng mà thôi, thêm vào đó đã giải nhiệm nhiều năm lắm rồi, không có thực lực điều động quân đội...

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao chức của hắn cũng lớn nhất ở đây, đám người này đều phải nghe hắn điều động.

Nghĩ vậy, Vương Hiếu lập tức đứng ra khỏi đám đông, chỉ vào Sở Phàm hạ lệnh:

"Tôi là cục phó Cục cảnh sát Yên Kinh, Vương Hiếu. Bây giờ tôi ra lệnh cho các anh lập tức bắt phần tử nguy hiểm này lại cho tôi, nếu phản kháng thì bắn chết tại chỗ".

Vương Hiếu chỉnh sửa áo cảnh sát của mình lại, vẻ mặt trang nghiêm, cực kì khí khái, đầy vẻ uy nghiêm.

Đời người có mấy khi được chỉ huy đến hơn hai nghìn quân lính như thế này?

Lữ Bát gia và quan khách có mặt cũng thấy hả hê, chờ đợi Sở Phàm quỳ xuống dập đầu xin tha, hoặc trực tiếp bị biến thành bia bắn...

Thế nhưng...

Hiện trường vẫn lặng ngắt như tờ, chẳng một cảnh sát đặc nhiệm hay quân sĩ nào nhúc nhích.

Chuyện này...

Vương Hiếu nhíu mày, hắng giọng ra lệnh: "Tôi nói, bắt phần tử phạm tội này lại cho tôi, chấp hành mệnh lệnh đi!"

Mọi thứ vẫn yên ắng.

Chỉ có tiếng quân phục xào xạc trong gió.

Sở Phàm gõ ngón tay trên mặt bàn, ánh mắt cười cợt, ung dung...

Tim Lữ Bát gia như hẫng đi một nhịp, theo bản năng ngồi thẳng lưng lên, kinh nghiệm cho ông ta biết chuyện này có điểm kỳ lạ.

"Khốn kiếp, trợn mắt chó của bọn mày lên mà nhìn, tao là cục phó Cục cảnh sát, là cấp trên của bọn mày đấy, bọn mày dám không phục tùng mệnh lệnh à? Bọn mày muốn tạo phản, muốn chết à?!"

Vương Hiếu sụp đổ, hắn gân cổ quát lớn, thậm chí còn rút cả roi da ra, hung hăng quất lên mặt một quân sĩ.

Bốp, bốp...

Máu tươi chảy ròng ròng, trày da tróc thịt.

Thế nhưng quân sĩ đó vẫn đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, hệt như một pho tượng!

Dường như anh ta không hề cảm thấy đau...

"Ực", Lữ Bát gia nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhận định được tình hình kỳ lạ.

Khách khứa cũng hoàn toàn lóa mắt, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.

Lữ Bát gia thì đứng bật dậy, hoảng sợ nói: "Vương Hiếu, chuyện gì thế? Không phải cậu gọi đám người này tới à? Sao bọn họ không nghe lệnh của cậu?"

"Bát gia, tôi... tôi cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì nữa", trán Vương Hiếu lấm tấm mồ hôi lạnh, cũng cực kỳ sợ hãi.

Mẹ kiếp, rốt cuộc ai gọi đám người này đến thế!?

"Hay là để tôi thử nhé?"



Lúc này, một giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chủ của giọng nói đó.

Sở Phàm chậm rãi đứng dậy, anh bình tĩnh nhìn hơn hai nghìn chiến sĩ, nho nhã thong dong nhưng lại hệt như một vị vua.

Anh khẽ giơ tay phải: "Lòng thành nguyện vùi xương khắp núi đồi".

"Cần gì da ngựa bọc thây về!"

Trong khoảnh khắc đó, hơn hai nghìn người đồng loạt hô to khẩu hiệu, vang dậy như sấm!

"Họ là người của tôi", Sở Phàm thong dong nói, chỉ vung một tay lên.

Keng keng keng!

Một giây sau, hơn hai nghìn sĩ binh tinh nhuệ tuốt lưỡi lê ra chọc thẳng trời cao.

Sóng âm bất tận kia lẩn quẩn không ngừng trong màn đêm.

Tất cả mọi người, phàm là những ai có mắt đều chỉ nhìn một mình Sở Phàm!

Khoảnh khắc đó, Lữ Bát gia sợ đến hồn bay phách lạc, Vương Hiếu loạng choạng lùi về sau đến mấy bước, suýt chút thì ngã luôn ra đất.

Tất cả khách khứa đều run rẩy, chấn động đến tột đỉnh.

"Rốt... Rốt cuộc cậu ta là ai?"

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement