Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 153: Xin cậu dạy dỗ nhiều hơn

“Một đám lang băm, bình thường bỏ ra cả đống tiền để nuôi mấy người, vào thời khắc mấu chốt lại làm ăn kiểu gì thế?”

“Tôi nói cho các người biết, nếu như hôm nay cụ nhà có bề gì thì tôi sẽ bắt các người đền mạng!”

“Trong vòng hai tiếng đồng hồ, các người phải đưa ra phương án trị liệu hoàn hảo cho tôi, tôi chỉ cần kết quả!”

Sau khi Đường Luân châm ngòi thổi lửa, những người nhà họ Đường đều trút cơn giận lên người đội ngũ bác sĩ của Giáo sư Dương, chửi mắng uy hiếp, khiến cho đội ngũ bác sĩ đều im như thóc, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến máy móc cũng suýt nữa không cầm nổi.

“Mấy người có xong chưa? Mấy người làm bác sĩ sợ đến mức bỏ chạy thì ai đến chữa bệnh cho bố, các người sao?”, gương mặt xinh xắn của Đường Miên Miên sầm xuống, cô nghiêm giọng chỉ trích những người họ Đường chỉ biết gây phiền phức này.

Rồi sau đó, cô nói với Giáo sư Dương: “Giáo sư Dương, thật sự không có cách nào sao? Mọi người thử dùng phổi nhân tạo hay là mở thông ngực, dùng ống dẫn y khoa rút hết máu mủ trong phổi của cụ nhà ra…”

Dù gì Đường Miên Miên cũng là tiến sĩ y học, sau khi bình tĩnh trở lại, cô còn nghĩ ra không ít cách chữa trị.

Giáo sư Dương do dự: “Cô Đường, chúng tôi vẫn luôn sử dụng phổi nhân tạo, nhưng cách thứ hai chỉ đúng về mặt lý thuyết thôi”.

“Phổi của cụ Đường bị u nang, đã lở loét ra rồi, rất nghiêm trọng”.

“Hơn nữa vị trí vết thương rất gần với tim, dễ xảy ra hiện tượng chảy máu nhiều lắm, với lại tim bị suy kiệt, nếu như cuộc phẫu thuật gặp bất kỳ sơ suất nào thì cụ nhà sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng”.

“Nhưng trước mắt, đây là cách chữa trị duy nhất rồi…”

Đường Miên Miên cảm thấy căng thẳng, cô hít sâu một hơi: “Giáo sư Dương, nếu làm phẫu thuật thì ông nghĩ xác suất thành công là bao nhiêu?”

Giáo sư Dương lúng túng, nhưng ông ta vẫn cắn răng, nói đúng theo sự thật: “Không đến, không đến hai mươi phần trăm”.

Người nhà họ Đường lại bắt đầu âm thầm bàn tán, còn chưa đến hai mươi phần trăm, thế chẳng phải, thế chẳng phải cụ nhà lành ít dữ nhiều, khó lòng qua được ải này ư?

Đường Phùng sầm mặt xuống, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc mà đanh giọng nói: “Giáo sư Dương, thật sự không còn cách nào khác hay sao?”

“Nếu như có thể trị khỏi bệnh của cụ nhà, Đường Phùng tôi nguyện chi một tỷ cho đội ngũ bác sĩ của các người nghiên cứu”.

Giáo sư Dương hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt ông ta sáng bừng lên, một tỷ, đây là cái giá trên trời, phải biết rằng, đến phần thưởng cao nhất vinh dự nhất cũng chỉ có vài chục triệu mà thôi.

Nhưng đối mặt với hiện thực, Giáo sư Dương chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ: “Sếp Đường, mặc dù tôi rất muốn lấy một tỷ này, thế nhưng tôi vẫn phải nói với anh một câu, xin lỗi, tôi thật sự bó tay rồi”.

“Bệnh của cụ Đường, hoặc là mạo hiểm hai mươi phần trăm, hoặc là đợi cụ qua đời vào tuần sau, chuẩn bị hậu sự…”

Nói đến nước này đã rõ ràng lắm rồi, vốn dĩ đã tuyên bố cái chết của Đường Việt Quân.

Đường Phùng lập tức im lặng, Đường Miên Miên cầm lòng không đậu mà rơi nước mắt lã chã, lòng cô đau như cắt.

Người nhà họ Đường có mặt ở đây đều rối tinh rối mù, vô cùng hỗn loạn…

“Tôi có thể chữa được bệnh này”.

Vào lúc này, đột nhiên có giọng nói trong trẻo vang lên từ trong căn phòng.

Sở Phàm ung dung đứng dậy, sau khi khám xong, anh đã nắm chắc tám, chín mươi phần trăm về bệnh tình của Đường Việt Quân.

Đám người nhà họ Đường đều sững sờ, bọn họ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên nhận ra không biết có người đi vào trong phòng bệnh của cụ nhà từ lúc nào, hơn nữa còn bắt mạch chẩn bệnh cho cụ nhà một cách chuyên nghiệp.

Căn phòng rộ lên xôn xao ngay lập tức:

“Cái, cái thằng này là ai, sao cậu ta có thể đi vào trong phòng của cụ nhà?”

“Trời ạ, mau, mau đuổi cậu ta cút xéo, lỡ mà bệnh tình của cụ nhà xấu đi, các người có gánh nổi trách nhiệm không?”

“Là Đường Miên Miên, cậu ta theo Đường Miên Miên vào đây đấy, bọn họ có ý đồ bất chính, muốn hại chết cụ nhà!”

Người có mặt ở đây nhao nhao, sắc mặt Đường Phùng cũng sa sầm, đến giờ phút này rồi mà còn có kẻ quấy rối sao?

Đường Miên Miên vội vàng ra mặt giải thích: “Anh hai, anh ấy là Sở Phàm, là một vị bác sĩ trung y rất đỗi cao minh, đến ông ngoại của em còn phải nhìn anh ấy bằng con mắt khác”.

Vẻ mặt Đường Phùng dịu xuống, ánh mắt anh ta lấp lánh hy vọng: “Cậu Sở, cậu có thể cứu được bố tôi sao?”

Sở Phàm còn chưa nói gì, Đường Luân lập tức cười lạnh: “Chú hai, chú hồ đồ rồi à, chú nhìn xem thằng này giống bác sĩ trung y ở chỗ nào? Còn bác sĩ trung y nữa, ai mà biết nó có phải là thầy đồng lừa đảo hay không, cho dù cậu ta thật sự là bác sĩ trung y đi chăng nữa, một thằng nhóc vắt mũi còn chưa sạch thì giỏi được đến mức nào chứ”.

Đường Miên Miên tức giận quát mắt: “Anh cả, anh đừng có mà xem thường người khác được không?”

Đến ông ngoại Phó Thiên Ân của cô ấy còn kính phục y thuật của Sở Phàm không thôi, Đường Luân ông ta có tư cách gì để hoa tay múa chân.

“Anh xem thường người khác à?”

Gương mặt Đường Luân toát ra vẻ khinh miệt, ông ta chỉ trích: “Vậy được rồi, nhóc con, cậu nói cho tôi biết, đến giáo sư Dương còn không chắc cứu sống được bố tôi, cậu chắc không? Cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

Sở Phàm không lên tiếng, anh chỉ giơ một ngón tay ra.

“Mười phần trăm à?”, Đường Luân tỏ vẻ khinh thường, người nhà họ Đường cũng ồ lên mỉa mai coi rẻ.

“Ý của tôi là, chỉ cần một cây châm thôi cũng có thể trị hết bệnh của cụ Đường”, Sở Phàm nói hờ hững, khiến mọi người kinh ngạc.

Trong chớp mắt, mọi người ồ lên.

Chỉ cần một châm thôi sao?

Kể chuyện cười quốc tế gì thế này!

Cậu ta nghĩ mình là ai, Biển Thước trùng sinh? Thần y Hoa Đà? Chém gió cũng phải có giới hạn chứ!

“Làm càn, đúng là làm càn!”

Giáo sư Dương nghiêm mặt lại, ông ta chỉ trích Sở Phàm một cách hà khắc: “Những chuyên gia như chúng tôi đây, có ai không trải qua hàng trăm trận chiến, có ai không vùi đầu học y suốt mấy chục năm, chúng tôi còn không tìm được cách, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu thì cách gì, còn nói khoác mà không biết ngượng miệng, dám bảo chữa hết chỉ bằng một châm sao? Y học, quan trọng nhất chính là nghiêm túc và chặt chẽ, cho dù cậu chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công thì vẫn phải cẩn thận!”

Ông ta quay lưng lại, nói với Đường Phùng: “Sếp Đường, anh thà dùng thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này chứ không tin tưởng đội ngũ bác sĩ chúng tôi sao?”

Nhóm bác sĩ ở xung quanh cũng nhìn Sở Phàm với vẻ mặt căm hận và khinh miệt, cảm thấy anh quá mức ngông cuồng, đến chuyên gia hàng đầu như bọn họ mà còn bó tay trước căn bệnh nặng này, không ngờ anh lại có thể trị?

Đường Luân giở giọng mỉa mai, ông ta phá ra cười ha hả: “Nhóc con, tôi thấy cậu thèm tiền đến điên rồi chứ gì, một tỷ của chúng tôi không dễ kiếm như thế đâu, sợ rằng cậu có số lấy mà chẳng có số hưởng!”

Sở Phàm vẫn ung dung và bình tĩnh khi đối mặt với những lời chất vấn và mỉa mai từ những người xung quanh, anh chỉ hờ hững nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi đến đây giúp đỡ, có tin hay không tùy anh, bây giờ đã lãng phí năm phút đồng hồ rồi, cứ mỗi một phút trôi qua thì xác suất thành công giảm thêm mười phần trăm, các người tự mình quyết định đi”.

Đường Luân xì một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Tự cao tự đại cái gì, người đâu, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi”.

Đường Phùng nhíu mày lại, anh ta cũng cảm thấy Sở Phàm nói năng quá hoang đường, nhưng nhìn phong thái ung dung của thanh niên này, đến anh ta cũng không nhìn thấu được gốc gác và thân phận, anh ta hơi do dự.

“Ôi…”

“Đuổi ai đi hả?”

Vào lúc này, tiếng ô tô vang lên ở bên ngoài, một chiếc xe thương vụ đậu ngay trong sân nhà họ Đường.

Rồi sau đó, một ông lão tóc bạc sải chân bước vào nhà giữa vòng vây của bác sĩ trẻ trung, nét mặt hồng hào, khí phách tột bậc.

Đây chính là Phó Thiên Ân, bác sĩ nổi tiếng hàng đầu Giang Bắc.



Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều sáng bừng, lấp lánh hy vọng, có vị thần y này ở đây, khó khăn đến đâu đi chăng nữa cũng không phải là vấn đề.

Đội ngũ bác sĩ của Giáo sư Dương vội vàng đứng dậy, ánh mắt toát ra vẻ cung kính.

Đường Luân vội vàng chạy tới nở nụ cười nịnh nọt: “Cụ Phó, cụ Phó đến đúng lúc quá, vừa khéo có thể vạch trần bộ mặt của cái thằng lừa đảo này”.

“Ha ha, cái đồ khốn nạn, này không biết đã dùng yêu thuật gì để mê hoặc cháu gái của ông, còn định lấy danh tiếng của ông đi lừa gạt nữa, bị tôi bắt tại trận rồi”.

“Nhóc con, nhìn cho rõ đây, đây chính là Thần y Phó, là thần y nổi tiếng nhất ở Giang Bắc, học cao tài rộng, đây mới là thần y danh xứng với thật, cậu còn không xứng xách giày cho ông ấy nữa kìa!”

“Còn ngẩn ra đó làm gì, qua đây, dập dầu nhận tội mau!”

“Cậu bạn Sở Phàm?”

Nhưng rồi, Phó Thiên Ân lập tức đẩy Đường Luân ra, ông ấy kích động đi đến trước mặt Sở Phàm với vẻ mặt mừng rỡ: “Cậu bạn, tôi trông chờ cậu mãi, rốt cuộc cậu đã đến rồi”.

“Bệnh tình của cụ Đường cần phải nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn, bày tôi nhiều hơn mới được”.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, ai nấy cũng há hốc miệng mồm…

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement