Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 125: Tình huống bất ngờ

Sau khi dạy dỗ Lý Chiến Hào xong, Sở Phàm dẫn theo Vân Mộc Thanh rời khỏi bệnh viện, tìm một quán ăn, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi chốc lát.

Sở Phàm không thèm để tâm đến sự việc cỏn con xen vào giữa chừng này, với quyền thế và địa vị của anh bây giờ, tùy tiện nói một câu thì có thể khiến loại người như Lý Chiến Hào thịt nát xương tan.

Con sâu con kiến bé nhỏ, lẽ nào có thể lật trời được hay sao?

Tiếp sau đó, hai người đến một siêu thị, mua ít đồ dùng cần thiết cho Chu Long nhập viện, ngày mai Chu Long phải tiến hành phẫu thuật nên những gì cần chuẩn bị Sở Phàm đều muốn chuẩn bị sẵn sàng trước.

Vân Mộc Thanh vừa tỉ mỉ chọn lựa hàng hóa, vừa đẩy xe hàng, con ngươi xinh đẹp lộ vẻ hơi lo lắng:

“Sở Phàm này, anh thật sự có cách, khôi phục lại chân phải cho bác Chu sao?”

Bác sĩ đã khuyên bọn họ hết lần này đến lần khác, một khi tháo bỏ đinh ở chân phải của Chu Long, sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, thậm chí có thể tàn tật, cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

Sở Phàm mỉm cười tự tin trả lời: “Đương nhiên, tôi là thần y, chút vấn đề nhỏ này thì có là gì chứ”.

Huyền Y Bảo Điển là tâm huyết cả đời của đại sư Tịnh Thế, có thể nói là sách lạ của giới y học, Sở Phàm đã thông hiểu bảy tám phần, đừng nói là một cái chân bị thương, cho dù là mấy loại bệnh tim, khối u não, ung thư hiện nay thì cũng có khả năng cứu vãn, cải tử hồi sinh.

Vân Mộc Thanh tức giận liếc mắt, bĩu môi nói: “Thôi đi, anh cũng chỉ biết chút trò vặt xoa bóp mát xa thôi, còn thần y nữa chứ”.

Nhưng không thể không nói, tên này có bản lĩnh thật sự, mấy hôm nay anh giúp cô xoa bóp mỗi ngày, bây giờ bệnh kín trong người cô đã đỡ nhiều rồi, ngày nào cũng có tinh thần sảng khoái, khí chất toàn thân cũng vô cùng tự tin xinh đẹp.

Đi được mấy bước, Vân Mộc Thanh hơi do dự, cô để lộ chiếc vòng ngọc bích ở cổ tay trắng nõn và nói: “Sở Phàm, vòng ngọc bích này là đồ gia truyền nhà anh, tôi vẫn nên trả lại cho anh vậy”.

Sở Phàm chẳng thèm liếc nhìn, nói thẳng: “Đeo đi, đây là đồ mẹ tôi tặng em, đồ tặng đi rồi, sao có chuyện lấy lại chứ”.

“Nhưng, nhưng bác gái nói, đây là để đồ lại cho con dâu của bác ấy…” con ngươi của Vân Mộc Thanh lóe sáng, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, nói một cách ngượng ngùng, giọng càng lúc càng nhỏ.

Sở Phàm chớp mắt: “Vậy em làm con dâu của bà ấy thì coi như xong mà, vẹn cả đôi đường”.

“Hừ, lưu manh, anh mơ đi!”

Vân Mộc Thanh ngẩn ra mấy giây, lúc này mới phản ứng lại, tên này đang lợi dụng mình, cô hờn dỗi trách một tiếng.

Nhưng lại lặng lẽ thu vòng tay về, sự ngọt ngào và hạnh phúc hiện lên gương mặt thanh tú.

Sâu thẳm trong lòng cô vẫn muốn nhận chiếc vòng ngọc bích này, cũng không phải vì giá trị của nó không rẻ. Mà điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận, cũng khiến cô tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Vô tình, trong trái tim cô, Sở Phàm đã âm thầm chiếm một vị trí rất quan trọng.

Đúng lúc này, giọng nói từ đài phát thanh của siêu thị đột nhiên vang lên.

“Khẩn cấp, khẩn cấp, vị khách nào là nhân viên y tế ở đây không, khu B có khách hàng đột nhiên bất tỉnh, cần sự giúp đỡ của bạn…”

“Khẩn cấp, khẩn cấp, xin lặp lại lần nữa, mời nhân viên y tế của siêu thị mau chóng đến khu B, chúng tôi cần sự giúp đỡ của bạn…”

Tiếng loa phát thanh không ngừng vang lên, lặp lại mấy lần, chứa đầy vẻ nôn nóng và căng thẳng.

Sở Phàm cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn một vòng xung quanh, anh hơi sững sờ, vị trí mà mình đang đứng, chẳng phải là khu B của siêu thị sao?

Nhìn ra hướng cổng, quả nhiên, ở đó có nhiều người đang vây quanh, thấp thoáng nhìn thấy, có một ông cụ bất tỉnh trên mặt đất.

Vân Mộc Thanh lấy điện thoại ra, vội vàng gọi 115 tới giúp đỡ, Sở Phàm thì đi thẳng đến chỗ đó.

“Qua xem có thể giúp một tay không”.

Trong đám người, một ông cụ hơn sáu mươi tuổi hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đã trắng bệch, dường như hơi thở có thể yếu đi bất cứ lúc nào.

“Bố, bố ơi, bố tỉnh lại đi, bố, bố sao vậy?”

“Bố, bố không thể xảy ra chuyện được, bố còn phải xem chúng con kết hôn, trông cháu giúp chúng con…”

Một đôi nam nữ trẻ tuổi cuống cuồng khóc lóc không giúp được gì, ôm ông cụ lay qua lay lại, cảnh tượng rất đáng thương.

Sở Phàm nhíu chặt mày, đang quan sát người bệnh dựa theo cách trong Huyền Y Bảo Điển, suy nghĩ chứng bệnh và cách chữa trị cho ông cụ, đúng vào lúc nào, một giọng nói vang lên.

“Nhường một chút, tôi là bác sĩ, nhường một chút”.

Người đến cũng là một ông già tuổi không chênh lệch lắm, chỉ có điều dáng người ông ấy cao lớn, nói chuyện vô cùng bình tĩnh, đầu tóc hoa râm chải chuốt tỉ mỉ, đeo cặp mắt kính gọng trong suốt trên đôi mắt sâu thẳm, thoạt nhìn liền biết là nhân vật nghiêm túc thận trọng, mạnh mẽ vang dội.

Phía sau ông ấy, còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đi theo, tuổi tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, gương mặt thanh tú, dáng người cao gầy thướt tha, đặc biệt là đôi chân dài chừng một mét hai, bao bọc dưới lớp quần jean màu xanh nhạt, tròn trịa phẳng phiu, vô cùng xinh đẹp.

Trên sống mũi tinh xảo của cô gái cũng đeo một chiếc kính viền bạc, tăng thêm nét đẹp tri thức, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ kiêu ngạo, tựa như một đóa hoa sen độc lập, cao ngạo, trong sạch.

“Tránh ra hết đi, khí không lưu thông có ảnh hưởng rất lớn đối với hô hấp của người bệnh, nếu người bệnh vì vậy mà xảy ra chuyện thì mọi người đều phải chịu trách nhiệm”.

Cô gái cao ngạo quát lên một tiếng, khiến đám người đông ban đầu lập tức ào ào tản ra, dồn dập tránh không kịp.

Đầu năm nay, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, để bọn họ hóng hớt cũng được thôi nhưng không ai muốn gặp phải chuyện kiện tụng liên quan đến mạng người.

Ông ấy lập tức ngồi xổm xuống, động tác nhanh nhẹn lật mí mắt của người bệnh, kiểm tra lưỡi, hô hấp và nhấc cổ tay người bệnh lên, bắt đầu bắt mạch chữa trị.

“Ông, rốt cuộc ông có phải bác sĩ không vậy? Ông mau cứu người đi chứ”, con gái của ông cụ lòng như lửa đốt, thấy thế liền nổi giận đùng đùng nói: “Ông không cứu được thì mau cút ra, đừng lãng phí thời gian!”

Cô gái cao ngạo nhíu mày, lên tiếng: “Ông ngoại tôi là Phó Thiên Ân, nếu cô thấy rằng ông ấy không xứng làm một bác sĩ, không cứu được bố cô thì chúng tôi lập tức đi ngay”.

“Nhưng vì thế mà chậm trễ việc chữa bệnh thì hậu quả các người tự gánh chịu”.

Trong đám người ở đây, lập tức phát ra một tiếng hô kinh hãi, vô cùng kích động:

“Phó Thiên Ân, trời ạ, đây là Phó Thiên Ân, một trong mười bác sĩ nổi tiếng toàn quốc do chính phủ bình chọn, chuyên gia trong hai lĩnh vực khoa thần kinh và khoa ngoại, đảm nhiệm chức vụ giáo sư vinh dự của mười mấy trường y học ở Âu Mỹ, người ta thường gọi là Phó Nhất Đao”.

“Hả, chính là Phó Nhất Đao giữ chức hội trưởng hội y học Giang Bắc, đã chữa khỏi bướu não cho nữ hoàng Châu Âu, là thần y đứng đầu Giang Bắc của chúng ta ư?”

“Phó thần y ở đây thì bệnh nhân được cứu rồi, được cứu rồi!”

Sở Phàm và Vân Mộc Thanh hơi ngạc nhiên, bọn họ cũng từng nghe nói đến danh tiếng của ‘Phó Nhất Đao’ này, không ngờ thần y công thành danh toại như ông ấy, còn có thể đi đường gặp chuyện bất bình, ra tay cứu giúp, điều này khiến Sở Phàm sinh lòng kính phục.

Phải biết rằng, cứu sống được còn tốt, nhiều nhất thì coi như là dệt gấm thêm hoa, nếu một khi có sai sót khiến người bệnh nặng thêm hoặc tử vong, vậy danh tiếng ‘Phó thần y’ của ông ấy coi như bỏ rồi.



Nghĩ đến những ‘giáo sư chuyên gia’ nhận đủ loại trợ cấp phúc lợi cao của đất nước, hưởng thụ đãi ngộ của bệnh viện và doanh nghiệp như một bảo vật quốc gia, nhưng mỗi tuần chỉ khám bệnh nửa ngày thì đúng là một trời một vực!

Có thể vứt bỏ mọi hư danh bên ngoài, một lòng chữa bệnh cứu người, không bị ảnh hưởng bởi những thứ khác, vị Phó thần y này là một bác sĩ tốt có lòng nhân ái, có tình yêu rộng lớn.

Hai người con của ông cụ này, cũng trợn mắt há mồm, lúc này vội vàng khom lưng xin lỗi:

“Xin, xin lỗi, Phó thần y, chúng tôi sai rồi, chúng tôi quỳ xuống trước ông, xin ông nhất định phải cứu bố tôi…”

Phó Thiên Ân thẳng thừng xua tay, cũng không quay đầu lại mà trầm giọng nói: “Chữa bệnh cứu người là bổn phận của bác sĩ, các người không cần xin lỗi”.

Ông ấy hơi oán trách liếc nhìn cô gái cao ngạo phía sau, dường như đang trách cô ấy kiêu ngạo, tranh luận với người khác, trầm giọng nói: “Miên Miên, mau liên lạc với xe cấp cứu, lấy danh nghĩa của ông bảo bọn họ mau đến đây với tốc độ nhanh nhất, người bệnh đột ngột nhồi máu não, xuất huyết diện tích lớn trong đầu, buộc phải phẫu thuật ngay”.

Đường Miên Miên gật đầu: “Cháu hiểu ạ”.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement