Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)

Ads

Chương 105: Xuất hiện cuối cùng

Dưới sự chú ý và cung kính của mọi người, Tôn Minh Hưng đỡ Đường Thanh Sang, trong lòng lâng lâng như đang nằm mơ vậy!

Ngồi xe số một của thị trưởng Giang Lăng, thư ký Uông tự mình mở cửa xe, các nhà quyền quý xung quanh đều cung kính đứng dậy, nơm nớp lo sợ.

Đây là chuyện oai phong, đáng kiêu ngạo đến mức nào chứ…

Lúc này, rốt cuộc Tôn Minh Hưng cũng cảm giác được quyền thế thật sự là thế nào rồi.

“Ha hả, ngồi, ngồi xuống hết đi”, Đường Thanh Sang cười phất tay, rất là tự nhiên xem mình như chủ nhân, cụ ta vỗ tay Tôn Minh Hưng nói: “Hôm nay là lễ cưới của cháu ngoại Tôn Minh Hưng của tôi, ngày vui, cảm ơn sự chúc phúc của các bạn bè thân thích, tôi đây thật sự rất biết ơn”.

“Cụ Đường khách sáo quá rồi”.

“Đúng thế, có thể tham gia lễ cưới của cháu ngoại cụ Đường là vinh hạnh của chúng tôi”.

“Sau này có việc gì cần đến tôi, cụ Đường cứ việc dặn dò, tôi nhất định sẽ không từ chối”.

Khách khứa xung quanh liên tục xua tay, vừa mừng vừa lo.

Tôn Minh Hưng và Đường Ngân đều cười tươi rói, kích động tự hào đến mức không thể khống chế được bản thân.

Tôn Kiến Nam cũng vội chạy đến, kích động kéo tay thư ký Uông nói: “Chủ nhiệm Uông, sau còn phiền anh đến đây một chuyến thế này, thật là ngại quá”.

Mặc dù ông ta là người có quyền thứ ba ở thành phố Giang Lăng, nhưng vẫn rất tôn trọng thư ký của thị trưởng này.

“Khách sáo rồi, có thể phục vụ cho lãnh đạo cũ như cụ Đường, chiêm ngưỡng phong thái của lãnh đạo là vinh hạnh của hậu bối như tôi, là cơ hội học tập của chúng ta”.

Chủ nhiệm Uông vô cùng chân thành nói, sau đó cười nói với Tôn Minh Hưng: “Minh Hưng đúng không, vốn Thị trưởng Nghiêm muốn đích thân đến đây chúc mừng lễ cưới của cậu, nhưng công việc bận rộn, chỉ đành nhờ tôi bày tỏ sự chúc phúc với cậu, tân hôn vui vẻ”.

“Đây là quà cưới thị trưởng Nghiêm tự mình viết tặng cho cậu”.

Dứt lời, gã đưa lên bốn chữ to “Trăm Năm Hoà Hợp” được viết bằng bút lông, trông rất đẹp.

Tôn Minh Hưng kích động đến mức suýt mất khống chế, liên tục cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Thị trưởng Nghiêm, cảm ơn Chủ nhiệm Uông, tôi… tôi thật sự rất cảm ơn mọi người”.

Khách khứa đang có mặt đều tỏ vẻ hâm mộ cảm thán, vô cùng ghen tị: Đây là chữ của thị trưởng Giang Lăng, không nói đến giá trị hàng hoá và giá trị nghệ thuật.

Chỉ cần treo bức tranh chữ này lên sảnh lớn của tập đoàn Tôn Thị chắc chắn rất có thể diện, đám yêu ma hoàn toàn không dám lỗ mãng!

Đùa sao, đây là đồ của thị trưởng Giang Lăng đấy, ai dám động vào chứ? Chán sống rồi ư?

Đường Thanh Sang cũng cười sang sảng, cụ ta ra vẻ trưởng bối nói: “Tiểu Uông à, làm cho ra trò nhé, thằng bé rất thông minh, rất có tương lai đó”.

Lời này của anh ta luôn mang theo sự tiêu hào và kiêu ngạo: “Năm đó Tiểu Nghiêm cũng là thư ký dưới trướng tôi, giúp đỡ mấy công việc tốn sức như rót trà chạy vặt, tôi mắng cậu ta không ít. Bây giờ xem cậu ta đi, đã trở thành thị trưởng của một thành phố rồi, tương lai của cậu sẽ không thua gì cậu ta đâu!”

“Đó là vì lãnh đạo biết cách dạy dỗ, sau này tôi còn phải nghe lời dạy bảo của lãnh đạo nhiều hơn”.

Chủ nhiệm Uông cười gật đầu, trò chuyện thêm mấy câu thì vội rời khỏi.

Xung quanh vô cùng xôn xao, bàn tán sôi nổi.

Mẹ ơi, chỗ dựa nhà họ Tôn mời đến thật sự là một ngọn núi lớn mà!

Ngay cả thị trưởng của Giang Lăng cũng đều là cấp dưới trước kia của người ta, cụ ông này đúng là Bồ Tát sống…

Đường Thanh Sang mỉm cười gật đầu khách sáo trò chuyện với thân thích bạn bè của nhà họ Tôn, ngay cả mấy “thân thích nghèo rớt mồng tơi” của nhà họ Chu bên kia cũng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ mình đối xử bình đẳng, khí phách cao thượng yêu dân như con.

Nhưng bàn chân cụ ta vẫn giống hệt như Đường Ngân, giữ khoảng cách ít nhất ba mét với người nhà họ Chu.

Người địa vị càng cao, quyền thế càng lớn thì càng gần cụ ta hơn.

Người chia làm ba bảy loại, tôn ti trật tự vô cùng rõ ràng.

Cả nhà Chu Long đều hơi mất tự nhiên, ông già này vừa vào đã trở thành người chỉ huy, giống như cụ ta là Mặt Trời vậy, ngay cả Trái Đất cũng phải xoay quanh cụ ta.

Sau đó, Đường Thanh Sang cười ha hả nhìn Chu Dĩnh: “Cháu là cô dâu đúng không? Rất xinh đẹp, rất hiền lành, sau khi đến nhà họ Tôn phải biết phép tắc, biết lễ nghĩa, có hiểu không?”

Cụ ta ung dung nói, lại cho người ta có cảm giác như ra lệnh, không được phép cãi lại, ngồi trên địa vị cao đã lâu, Đường Thanh Sang cảm thấy lời nói của mình chính là thánh chỉ.

Cụ ta vẫy tay, trực tiếp làm chủ nói: “Đã không còn sớm nữa, bắt đầu lễ cưới thôi”.

Đường Ngân và người nhà họ Tôn vui vẻ, vội vàng chiên trống rùm beng bố trí.

Lúc này, Chu Dĩnh cắn đôi môi đỏ, cố chấp nói: “Không, cháu muốn đợi anh trai cháu, đợi anh ấy đến tự mình phủ khăn cưới cho cháu, hôn lễ mới có thể bắt đầu”.

Người của nhà họ Tôn lập tức biến sắc.

Con nhóc này lại dám cãi lại lệnh của Đường Thanh Sang á?!

“Đúng là láo xược!”, Tôn Kiến Nam lập tức quát to, bày ra uy nghiêm của người làm lãnh đạo: “Cụ Đường có thân phận gì, anh trai Sở Phàm kia của cháu có thân phận gì, kêu cụ Đường hạ mình đợi cậu ta thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Nghe theo tôi, lễ cưới lập tức bắt đầu, không đợi cậu ta!”

Chu Dĩnh cười cười, ngẩng mặt bướng bỉnh nói: “Bác cả, hôm nay hình như là lễ cưới của cháu đúng không. Lễ cưới của cháu, người khác không có tư cách khoa tay múa chân”.

“Hôm nay, cháu sẽ đợi anh trai cháu đến mới bắt đầu, nếu không, cháu thà rằng không lấy chồng!”

Cô ta đã nhịn lâu lắm rồi, lần này, cô ta muốn sống vì bản thân mình, không muốn nể mặt ai nữa cả.

Một câu này chẳng khác nào một cái tát vang dội đánh thẳng lên mặt nhà họ Tôn và cả Đường Thanh Sang, khiến cụ ta híp mắt lại.

“Cháu đúng là coi trời bằng vung…”, Tôn Kiến Nam tức giận gào lên.

Tôn Minh Hưng cũng nhíu mày, vội vàng nói: “Dĩnh Dĩnh, em nói linh tinh cái gì thế, mau xin lỗi ông ngoại đi”.

“Nghe xem nó nói cái gì kìa, có giống phận làm vợ không chứ”, Đường Ngân cũng tức giận chỉ vào vợ chồng Chu Long nói: “Ông bà thông gia, đây là con gái ngoan được các người dạy dỗ hả? Các người xem nó đi”.

Trước giờ Chu Long tính tình nóng nảy, ông ấy đã nhịn đám người nhà họ Tôn vênh váo ta đây này lâu lắm rồi, lập tức khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Tôi cảm thấy không có gì không ổn cả, tôi tôn trọng sự lựa chọn của con gái mình”.

“Người nhà tôi còn chưa đến đủ, lễ cưới không thể bắt đầu”.

“Ông…”, Đường Ngân nổi trận lôi đình.

“Được rồi, bỏ đi, bỏ đi, người trẻ tuổi nóng nảy, có thể hiểu được”, lúc này, Đường Thanh Sang lại cười ha hả, bày ra dáng vẻ khoan dung của lãnh đạo đức cao vọng trọng.

Cụ ta không hề để tâm thổi nước trà, cười nhạt: “Một khi đã thế thì đợi chàng trai tên Sở Phàm kia một chút đi”.

“Tôi cũng rất tò mò đây là thiếu niên anh hùng, rồng phượng trong biển người ra sao mà khiến khách khứa phải đợi lâu như vậy? Ha ha ha, dù là tôi năm đó làm giám đốc tỉnh Giang Bắc, quan lớn cấp hai, cầm trong tay quyền lực của Giang Bắc cũng không kiêu ngạo bằng ba phần cậu ta đâu, ha hả”.

“Chắc hẳn chàng trai Sở Phàm này phải có thân phận cao quý và quyền thế hơn người, vượt xa tôi đây nhỉ”.

“Cho nên tôi sẽ cung kính đợi cậu ta ở đây”.

Đường Thanh Sang cười ha hả nói, giọng điệu lạnh nhạt ung dung, nhưng trong nội dung lại khiến người ta run sợ, lạnh cả sống lưng.

Người ở đây không phải kẻ ngốc, ai cũng có thể nghe ra lời nói mát của ông già này, Đường Thanh Sang không vừa lòng vì Sở Phàm đến muộn, đùa giỡn trên đầu mình, muốn ra tay xử lý anh, cảnh cáo chàng trai trẻ không biết trời cao đất rộng này một chút!

Đường Ngân và Tôn Minh Hưng cười gằn, đắc ý nói: “Được, vậy chúng ta sẽ đợi cậu ta”.

Bọn họ chỉ mong có thể mượn sức Đường Thanh Sang để trừng trị tên Sở Phàm kia đến chết thôi.

Còn Chu Dĩnh thì lại tái mặt, hơi hối hận và căng thẳng, mình làm như thế có phải đã hại Sở Phàm rồi không…

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh và áp lực, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Tất cả mọi người đều lạnh lùng xem kịch, đợi xem người tên Sở Phàm không biết trời cao đất rộng kia sẽ có kết cục bi thảm thế nào.

Mấy cô gái của nhà họ Tôn cũng nhỏ giọng bàn tán:

“Sở Phàm này thật sự cho rằng mình là nhân vật quan trọng gì à, còn dám để cụ Đường đợi anh ta? Sao không xem lại thân phận của mình đi”.



“Ha hả, cụ Đường là nhân vật gì, tuỳ tiện giơ một ngón tay cũng có thể dễ dàng nghiền chết anh ta rồi”.

“Người nào đó đúng là tầm nhìn hạn hẹp, có chút năng lực đã khoe khoang khắp nơi, cho rằng bỏ ra mấy trăm triệu mua cái áo cưới là ghê gớm lắm? Khiến mọi người đều phải đợi anh ta xuất hiện cuối cùng?”

“Anh ta có cái năng lực đó ư? Có bản lĩnh đó ư, nói thẳng ra là chút bản lĩnh đó của anh ta còn chẳng là cái rắm trước mặt cụ Đường nữa”.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng những người đang có mặt đều nghe thấy rất rõ ràng.

Sắc mặt cả nhà Chu Long càng trở nên u ám khó coi hơn, còn người nhà họ Tôn lại vô cùng đắc ý, tiếp tục kiêu ngạo thẳng lưng, cười vênh váo.

“Brừm brừm brừm…”

Ngay sau đó, tiếng động cơ vang lên, một chiếc Lincoln chậm rãi vững vàng chạy vào hiện trường lễ cưới.

Soạt soạt soạt…

Tất cả mọi người, mấy trăm đôi mắt đều nhìn chăm chú chiếc siêu xe đang chậm rãi chạy vào kia.

Sở Phàm, đến rồi.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement