Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn hắt xuống, Bách Thời Nhiệm ngồi dựa lưng vào chiếc ghế da đen cao cấp, dáng vẻ trầm tư. Đôi mắt sắc lạnh của anh dán chặt vào khoảng không bên ngoài cửa sổ, như thể đang suy xét điều gì đó rất quan trọng. Trước mặt anh, trên bàn là một ly rượu sóng sánh ánh đỏ nhưng chưa hề được đụng đến.
Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ không gian tĩnh mịch. Bạch Phong bước vào với vẻ mặt nghiêm túc thường ngày. Anh ta đứng thẳng, tay cầm một tập tài liệu nhỏ và báo cáo ngắn gọn:
“Đại ca, cô Lý vừa chuyển ra ở riêng, căn hộ nằm trong khu A.”
Bách Thời Nhiệm không lập tức phản ứng. Đôi mắt anh vẫn nhìn ra xa, biểu cảm không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Sau vài giây trầm mặc, anh khẽ gật đầu, ra hiệu đã nghe rõ. Nhưng điều đó không có nghĩa anh bỏ qua thông tin này. Trong lòng anh đang dấy lên một cảm giác mơ hồ, khó gọi tên.
Bên dưới tầng trệt của biệt thự, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên nền gạch. Hai gã đàn em vừa trở về từ nhiệm vụ bên ngoài, mặt mày đỏ bừng vì tức giận. Một gã cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, không kìm được cảm xúc mà lớn tiếng:
“Má nó! Tụi nó không coi anh em mình ra gì sao?. Không biết tụi mình là người của ai à?".
Tên còn lại, thấp hơn một chút nhưng không kém phần hung dữ, cũng chen lời:
“Lần này chắc chắn đại ca không để yên. Mình phải cho bọn chúng một bài học nhớ đời.”
Gã cao lớn đập mạnh tay vào tường, đôi mắt ánh lên sự hung hãn:
“Tao sẽ đi theo đại ca! Tụi nó mà còn láo, tao đập chết mẹ bọn nó!”
Dù cả hai đang phừng phừng cơn giận, khi đến gần căn phòng của Bách Thời Nhiệm, cả hai lập tức chậm bước lại. Tiếng ồn ào của họ dường như bị cánh cửa gỗ lớn kia nuốt chửng. Sự hiện diện của anh, dù không thấy mặt, vẫn mang đến một áp lực vô hình.
Họ đứng trước cửa, không ai bảo ai, chỉnh lại dáng đứng rồi gõ cửa một cách cung kính, không dám xộc vào như thường ngày.
Bên trong phòng, Bách Thời Nhiệm liếc mắt nhìn Bạch Phong, không cần nói một lời, ánh mắt anh đã đủ rõ ràng: “Ra ngoài xử lý chúng đi.”
Bạch Phong hiểu ý, cúi đầu nhẹ rồi rời khỏi phòng. Anh ta khép cửa lại sau lưng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai gã đàn em đang cúi gằm đầy lo lắng. Không khí trong biệt thự lúc này im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng kim đồng hồ trên tường chầm chậm tích tắc.
Bách Thời Nhiệm vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mắt khẽ híp lại như đang suy tính. Anh ngả người ra sau, ngón tay chậm rãi gõ lên tay ghế, từng nhịp một. Đâu đó trong tâm trí anh, một kế hoạch dần hình thành.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng khi Lý Nhiên mải mê trang trí căn phòng nhỏ của mình. Từng món đồ được sắp xếp cẩn thận, từng góc nhà trở nên ấm cúng hơn với những chiếc đèn nhỏ xinh cô vừa mua. Thế nhưng, niềm hứng thú khiến cô quên mất bữa ăn chiều. Khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, dạ dày réo lên, cô mới giật mình nhận ra mình chưa ăn gì.
Cầm điện thoại, cô gọi cho Số Nhi để rủ bạn đi ăn khuya, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Sau vài cuộc gọi không có hồi đáp, Lý Nhiên thở dài. “Đành phải đi một mình vậy,” cô lẩm bẩm, khoác vội chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra ngoài.
Con đường dẫn đến cửa hàng tiện lợi khá yên tĩnh, ánh đèn đường vàng nhạt trải dài, mang đến cảm giác vừa bình dị, vừa có chút lạnh lẽo của buổi tối. Vào đến cửa hàng, cô nhanh chóng lựa một hộp mì tương đen và lon nước ngọt. Sau khi nhờ nhân viên làm nóng hộp mì, cô cầm khay đồ ăn ra một chiếc bàn nhỏ gần cửa kính, chọn vị trí ngồi có thể nhìn ra đường.
Bên ngoài, vài chiếc xe máy lướt qua, bóng người thưa thớt. Cửa kính phản chiếu ánh sáng từ những kệ hàng ngăn nắp phía sau lưng cô. Mùi mì nóng hổi bốc lên làm dịu bớt cái bụng đói cồn cào. Cô gắp một miếng mì, chậm rãi thưởng thức trong sự tĩnh lặng của cửa hàng.
Bỗng, từ góc mắt, cô cảm thấy như có ai đó đang quan sát mình. Đảo mắt một vòng, không có ai đáng nghi cả, chỉ là những người khách vội vã đến rồi đi. Cô tự trấn an mình, tiếp tục ăn. Nhưng cảm giác bất an không rời, như thể có một ánh mắt sắc lạnh nào đó đang nhìn xuyên qua lớp kính mỏng.
Chiếc xe đen bóng loáng lướt nhẹ trên con đường vắng, tiến thẳng đến khu vực A – nơi gần biển, cũng là địa bàn làm ăn của Bách Thời Nhiệm. Khu vực này được xem là “sân nhà”, nhưng gần đây có vài nhóm chuột nhắt dám bén mảng gây rối. Ngồi trong xe, Bách Thời Nhiệm nhàn nhã nhả từng làn khói thuốc, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra phía trước. Với anh, những chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần thiết phải tự ra tay. Anh đang muốn kiểm tra năng lực của đàn em, để xem ai đủ sức theo bước mình lâu dài.
“Biết đại ca tao là ai mà tụi mày còn dám phá?” Một trong những đàn em của Bách Thời Nhiệm lên tiếng, giọng đầy hăm dọa.
Phía bên kia, một tên cầm đầu nhếch mép cười khinh thường: “Rồi sao? Tao thích thì tao phá đấy!” Dứt lời, cả nhóm phá lên cười sằng sặc, chẳng tỏ chút sợ hãi.
Đàn em của anh, vốn đã tức giận vì lời lẽ hỗn xược, không nhịn được nữa. Một cú đấm mạnh mẽ bay thẳng vào mặt tên vừa lên tiếng, máu từ mũi hắn chảy ròng ròng.
“Mày muốn chết à?!”
Tên đó hét lên, nhưng chưa kịp phản ứng, đàn em của Bách Thời Nhiệm đã lao vào như sói, không để cho hắn cơ hội chống trả. Cảnh hỗn loạn nhanh chóng bùng nổ, tiếng đấm đá và tiếng chửi thề vang vọng giữa không gian yên tĩnh của khu vực gần biển.
Ngồi trong xe, Bách Thời Nhiệm nhíu mày, hơi thở đều đặn, không chút gấp gáp. Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt sắc bén liếc qua khung cảnh náo loạn bên ngoài.
Cuộc ẩu đả ngoài khu vực gần biển nhanh chóng trở nên căng thẳng hơn, tiếng hò hét, tiếng đấm đá vang vọng giữa đêm yên tĩnh. Những cú va chạm mạnh mẽ tạo nên âm thanh chát chúa, khiến khu vực xung quanh trở nên náo loạn.
Bên trong cửa hàng tiện lợi, Lý Nhiên vừa nhấm nháp hộp mì nóng, vừa nhìn ra ngoài cửa kính. Tiếng động lớn từ xa khiến cô chú ý. Ban đầu, cô nghĩ chỉ là vài kẻ say xỉn gây rối, nhưng sự hỗn loạn bên ngoài nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn.
Từ cửa kính, cô nhìn thấy một vài tên mặc quần áo xộc xệch, trên người lấm lem máu, đang chạy tán loạn về nhiều hướng. Ánh mắt Lý Nhiên dán chặt vào khung cảnh, bàn tay cầm ly nước hơi run.
Bỗng nhiên, cửa của cửa hàng tiện lợi bật mở mạnh, một tên đàn ông với gương mặt nhợt nhạt, máu chảy không ngừng từ vai, loạng choạng lao vào bên trong. Hắn thở hổn hển, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng hình ảnh đó chỉ làm mọi người trong cửa hàng hét lên vì sợ hãi.
“Tránh ra! Đừng… đừng báo cảnh sát!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất