Tần Phong Hi cũng không khiến Hoa Thống lĩnh khó xử, nàng chỉ đi dạo xung quanh khu nhà lao, cuối cùng nàng tìm một cái đình mát mẻ, ngồi xuống dựa lưng vào một cây cột ngủ.
Vị trí xây dựng của cái đình này vừa hay bị che khuất bởi những cây cổ thụ cao chót vót xung quanh, bóng cây bao phủ toàn bộ mái đình, không có tia nắng nào chiếu đến đây, hơn nữa gió khá to nên cực kỳ mát mẻ.
Không biết có phải ve hay côn trùng đều sợ khu nhà lao này không, tuy nhiều cây nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào, rất yên tĩnh.
Tần Phong Hi cảm thấy đây mới là cuộc sống nàng muốn, thoải mái.
Ngày hôm nay của nàng thật sự quá thăng trầm, vào nhà lao rắn, bây giờ lại được hóng gió ngủ trưa trong đình thoải mái như này.
Nàng ngủ một giấc như thế, nhưng lại không biết có người đang tìm nàng đến phát điên.
Đầu tiên là Ưng Vệ quay trở về dùng bữa trước, sau đó đi xử lý công vụ một lúc, một lúc sau ra ngoài thì lại gặp được Nguyệt Vệ, nghe Nguyệt Vệ kể y đã tới gặp tên bắt Hoa Kiến Công kia, bảo Hoa Kiến Công sắp xếp cho Tuyết một gian nhà lao nước nhẹ nhàng nhất, nàng ta đứng trong nước thì mực nước không đến cẳng chân, đã thế còn xếp một cái ghế đến cho nàng ta ngồi.
“Ta tới chỗ Thần y lấy một viên thuốc cho nàng ấy uống rồi, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nội thương còn cần điều dưỡng một thời gian nữa, bây giờ chỉ cần không dùng nội lực là sẽ ổn.” Nguyệt Vệ nói.
Ưng Vệ không tin nổi nói: “Sao lại làm thế? Không sợ chủ nhân trách tội à?”
Nguyệt Vệ liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Ta biết mấy năm nay Tuyết càng lúc càng quá quắt, nhưng dù sao nàng ấy cũng là muội muội của chúng ta, có lẽ đối với chủ nhân cũng thế. Chủ nhân tức giận trách phạt nàng ấy, nhưng sau đấy lại đồng ý tha tội chết cho nàng ấy, vậy có nghĩa là ngài ấy không muốn nàng ấy chết. Nếu không thì sao mấy thuộc hạ của Hoa Kiến Công có thể đồng ý để ta với ngươi dẫn nàng ấy đến đây?”
“Vậy Tần Phong Hi đâu rồi?”
“Chủ nhân không phải người giận cá chém thớt một cách vô lí, nếu không phải món đồ kia quá quan trọng với ngài ấy thì dù Tuyết Nhi có nói thế nào, ngài ấy cũng sẽ không ra lệnh trừng phạt Tần Phong Hi.
Ưng vỗ đầu: “Ta đần quá! Ta quên không nói gì với thủ vệ, chắc chắn Tần Phong Hi đang bị nhốt vào chỗ kia rồi! Chết tiệt!”
“Hoa Kiến Công thích nhốt nữ phạm nhân vào nhà lao rắn nhất...
Nguyệt Vệ vừa mới nói được một nửa thì mặt Ưng Vệ đã biến sắc. Đúng rồi, thuỷ lao vạn xà! Lúc trước hắn ta lại quên mất! Chết tiệt, chết tiệt, liệu ả đàn bà kia bị nhốt vào đấy có sợ đến nỗi ngất xỉu xong ngã xuống nước luôn không? Nếu bị vạn xà quấn lấy, có lẽ nàng sẽ tèo luôn mất!
Ưng Vệ nghĩ đến khả năng ấy thì lập tức xoay người lao về phía khu nhà lao.
Nhưng đến khi hắn ta đến nơi, bắt thủ vệ dẫn hắn ta đến căn thuỷ lao vạn xà đang giam giữ Tần Phong Hi thì lại phát hiện trong đấy không có một bóng người, lúc này sắc mặt hắn ta thay đổi, lẽ nào nàng bị nhốt vào hỏa lao vạn quỷ?
Đối với nữ phạm nhân thì hai nhà lao này là nổi tiếng nhất, thuỷ lao vạn xà có thể khiến người phụ nữ sợ mất mật, nhưng mức độ đáng sợ của hỏa lao vạn quỷ kia còn ghê gớm hơn gấp mấy lần!
Lúc này Ưng chỉ muốn đập chết mình, sao hắn ta lại không nghĩ đến chứ? Với sự để ý của chủ nhân đối với Tần Phong Hi, sao ngài ấy có thể thật sự muốn làm gì nàng? Dù chủ nhân có thật sự ra lệnh thì hắn ta cũng phải làm gì đấy vì lợi ích Tần Phong Hi mang đến cho chủ nhân mới đúng. Giờ thì hay rồi, nếu Tần Phong Hi sợ đến nỗi sinh ra bệnh gì thì đến ngày rằm chủ nhân lại phải chịu đau đớn!
“Nàng ta đang ở đâu?” Hắn ta hung dữ túm cổ áo thủ vệ.
Thủ vệ này cũng xui xẻo, hắn ta vừa mới đến thay ca sau giờ ngọ thôi, vì tên thủ vệ trước đấy cảm thấy Tần Phong Hi bị Thống lĩnh đưa đi chắc sẽ không quay lại phòng giam này nên không nói cho hắn ta biết.
Kết quả là bây giờ hắn ta hỏi cái gì cũng không biết, chỉ kiểm tra được ghi chép trước đấy được đưa đến, Tần Phong Hi bị đưa đến thuỷ lao vạn xà nhưng không lâu sau đã ra ngoài, còn đi đâu, ai đưa đi thì trên đấy không ghi lại. Vậy nên dù bây giờ Ưng Vệ đại nhân có tức giận thì hắn ta cũng không làm gì được.
“Tìm đi! Phái người đi tìm cho bổn vệ!”
Trong cơn giận dữ, Ưng Vệ cũng đi tìm một lượt tất cả các phòng giam.
Sau đó hắn ta nhìn thấy Tuyết.
Nàng ta ngồi giữa hồ nước, hai chân ngâm trong nước, đối với một người ngồi tù thì nàng ta thật sự quá thoải mái.
“Ưng! Có phải chủ nhân bảo ngươi đến không? Chủ nhân ra lệnh thả ta ra ngoài đúng không?” Tuyết Vệ nhìn thấy hắn ta, đôi mắt nàng ta sáng ngời, lao về phía cửa. “Không phải.” Ưng hơi bực bội, hỏi: “Ngươi có biết Tần Phong Hi bị nhốt ở đâu không?”
“Tần tiện nhân sao? Ha ha, có lẽ là bị nhốt vào hoả lao vạn quỷ rồi! Đều tại ả ta hại ta, Ưng, ngươi không tin lời ta à?”
“Ta thay đổi sao?” Tuyết lẩm bẩm, nhưng khi nhớ đến vẻ bề ngoài của Lệ Tử Mặc, ánh mắt nàng ta lại trở nên sắc bén. Lệ Tử Mặc là của nàng ta, là của nàng ta, vì sao nàng ta lại không có tư cách được làm hậu của hắn! Nàng ta đã sắp xếp toàn bộ đại điển tuyển phi cho hắn, có ai biết trong lòng nàng ta đau khổ đến mức nào không? Tần Phong Hi kia chỉ mới quen biết chủ nhân có mấy ngày, dựa vào đâu mà nàng ta lại được vào ở điện tam trọng, dựa vào đâu chứ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất