Lệ Tử Mặc mím môi, tìm một cái hộp bỏ mảnh vỡ vào, sau đó cầm hộp ra khỏi phòng nghị sự, đi đến bên cạnh Tuyết Vệ còn nằm dưới đất, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo nói: “Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào?”
Chết?
Tuyết Vệ vốn đã tái mặt nghe vậy mặt càng trắng hơn.
“Chủ nhân, ngài, ngài muốn giết ta ư?” Nàng ta run rẩy hỏi, không thể nào, không thể nào. Nàng ta bị Lệ Tử Mặc đánh trọng thương mà không hề oán hận nửa câu, dù sao ai cũng biết chiếc thuyền kia là thứ hắn quý nhất, thậm chí hắn còn xem trọng hơn rất nhiều thứ của bản thân! Nàng ta làm vỡ con thuyền kia là đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, khiến hắn giận dữ cũng dễ hiểu, nhưng hoàn toàn không ngờ hắn chỉ vì một vật chết cũ nát mà muốn lấy mạng mình!
Tuyết Vệ nhìn thấy đôi mắt lạnh băng không gợn sóng của đối phương, ý thức được hắn đang nói thật, lập tức kinh hãi, khóe mắt vô tình nhìn thấy Tần Phong Hi đi ra theo đám Ưng, nàng ta bỗng bật dậy, một tay chống đất, một tay chỉ vào Tần Phong Hi, nói: “Chủ nhân, mạng của Tuyết là của ngài, ngài muốn lấy lúc nào cũng được, nhưng lần này là do ả, nếu ngài chỉ giết ta mà không giết ả thì ta không phục, không phục!”
Ưng nghe vậy thì nhíu mày, hắn ta vốn nên bảo vệ Tuyết Vệ nhưng khi nghe nàng ta cố gắng muốn kéo Tần Phong Hi xuống nước, muốn lấy mạng Tần Phong Hi thì bỗng thấy khó chịu: “Tuyết, ngươi nói gì đó, việc này không liên quan đến Tần Phong Hi
“Sao lại không? Chủ nhân, chắc chắn hôm qua ả đã hạ độc ta, đêm qua trên người ta xuất hiện hoa văn màu xanh rất kỳ lạ, rất ngứa, cả đêm không ngủ được, cũng không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà ta không thể khống chế cảm xúc của mình!” Tuyết Vệ tức giận trừng Tần Phong Hi, mắng: “Là ả, là ả hại ta! Nếu không phải tại ả thì ta sẽ không mất khống chế, cũng sẽ không ra tay với Tăng Đình Minh. Suy cho cùng thì chiếc thuyền kia bị vỡ chính là do Tần Phong Hi. Chủ nhân, người không giết ả, ta không phục!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tần Phong Hi
Nàng mặc đồ thị nữ điện tam trọng, đai lưng thướt tha, nhưng không búi tóc thống nhất như thị nữ mà để tóc dài buộc lên bằng lụa cùng màu, mái tóc dài như thác đan xen với màu trắng hồng, thoạt nhìn trong trẻo thoải mái nhưng lại toát lên vẻ kiều diễm.
Tần Phong Hi tỏ vẻ rất vô tội với kiểu tóc của mình. Nàng không biết búi tóc như mấy cô gái cổ đại, mà hôm nay mới sáng sớm nàng đã bị người nào đó túm dậy, không có thời gian nhờ ai giúp đỡ, thế là đành phải tạm chấp nhận.
Đôi mắt hạnh sáng ngời, vẻ mặt sinh động, khóe môi ẩn chứa ý cười, trông không hề giống người sẽ hạ độc người khác, hơn nữa ánh mắt cũng không hề chột dạ.
Rất nhiều người, bao gồm cả Ưng đều cảm thấy không thể nào.
Lệ Tử Mặc xoay người lại, nhìn nàng bằng ánh mắt u ám, môi mỏng hé mở: “Ngươi muốn nói gì?”
Tần Phong Hi nhún vai, nói: “Ngươi cảm thấy bây giờ nàng ta có tỉnh táo không?”
Đương nhiên Tuyết Vệ đang rất tỉnh táo, hơn nữa tư duy logic rõ ràng, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là không ai hạ độc nàng ta cả. Tần Phong Hi chỉ dùng một câu đã chứng minh mình trong sạch.
“Tần Phong Hi! Ngươi dám làm mà không dám nhận?” Tuyết Vệ tức giận rống lên.
“Ui ta sợ quá cơ, vì sao ta phải nhận?” Tần Phong Hi nhướng mày, nói: “Một cô gái nhỏ nhắn tay trói gà không chặt, lại còn chân ướt chân ráo đến đây, lấy đâu ra độc? Hơn nữa mấy ngày nay ta vẫn luôn ở cùng chủ nhân nhà các ngươi và Ưng Vệ đại nhân, ngươi có thể hỏi thử từng phát hiện trên người ta có độc hay không?”
Ưng Vệ trầm giọng nói: “Tuyết, không liên quan đến Tần Phong Hi.”
Ừm, tuy rằng nàng và Ưng Vệ không ưa nhau, nhưng vẫn phải giơ ngón cái cho hắn ta về sự chính trực. Chỉ tiếc đồ ngốc này không tinh mắt chút nào.
“Chủ nhân, tuy rằng Tuyết phạm phải sai lầm lớn nhưng tội không đáng chết, đại điển tuyển phi sắp tới cũng cần nàng ta, xin chủ nhân tha mạng.” Nguyệt Vệ nhìn Tần Phong Hi thật sâu, sau đó quay sang Lệ Tử Mặc, quỳ xuống một chân.
Mọi người cũng quỳ xuống lần nữa.
Tuyết Vệ rưng rưng nhìn lên Lệ Tử Mặc, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lệ Tử Mặc siết chặt nắm tay, cuối cùng trầm giọng nói: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Giải đến thủy lao giam mười ngày!”
Tuy rằng giam ở thủy lao mười ngày đã là một trời một vực với tội chết, nhưng đối với Tuyết Vệ luôn tự nhận bản thân tốt đẹp, có vị trí đặc biệt trong lòng Lệ Tử Mặc thì lại là đả kích rất lớn. Nàng ta lảo đảo, cắn môi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Có hai thị vệ nhảy ra từ trong góc tối, một trái một phải giải Tuyết Vệ đi.
Lệ Tử Mặc lại đột nhiên nói: “Dẫn Tần Phong Hi đi chung, cùng tội!”
Cái gì?
Trong khi Tần Phong Hi còn đang giật mình và tức giận thì đã bị hai thị vệ khác một trái một phải giữ bả vai. Lệ Tử Mặc đã xoay người đi, bóng lưng lạnh lẽo vô tình.
“Lệ Tử Mặc, ta XXX cái đồ 000 nhà ngươi! Ngươi bị điên à!”
“Sao hả, hắn vô duyên vô cớ nhốt ta vào thủy lao mười ngày, ta còn không thể mắng hắn chắc?” Tần Phong Hi vừa vùng vẫy khỏi thị vệ, vừa nổi giận mắng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất