Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Hoa Mê Chi chỉ có trong sơn cốc Mê Chi, mười năm mới nở hoa, nếu đóa hoa này không thể dùng thì phải chờ mười năm nữa. Nhưng độc trong người Lệ Tử Mặc không thể chờ mười năm, khi đó cổ độc đã phát tác, thần tiên cũng khó cứu. Hoa Mê Chi lại là thứ không thể thiếu để bào chế thuốc giải, không thể thay thế bằng bất cứ dược liệu nào khác! 

Cho nên, vừa nghe nói hoa Mê Chi vô dụng, lòng ai nấy như rơi xuống vực sâu. 

“Đừng để lộ việc này ra ngoài.” Một lúc sau, Lệ Tử Mặc chậm rãi nói. 

Ai cũng lo lắng, ngược lại chỉ có hắn là bình tĩnh. Có lẽ hắn đã nhìn quen sống chết rồi, tuy rằng Lệ Tử Mặc cũng không cam tâm cứ chết đi như thế, nhưng chuyện vẫn chưa tới bước đường cùng, hắn không thể để mình thua bởi một bông hoa. 

“Nhưng nửa tháng sau đã là đại điển tuyển phi, đến lúc đó các Vương sẽ đến, nếu như Đế quân phát độc đúng lúc đó... Vốn dĩ có hoa Mê Chi thì ít nhất có thể lấy một cánh để bào chế một viên thuốc tạm thời ức chế độc tính trước, ít nhất có thể bảo đảm không phát độc tới lúc nửa đêm. Nhưng bây giờ hoa Mê Chi không dùng được nữa, phải làm sao đây? Đến lúc đó chắc chắn các Vương sẽ không bỏ qua cơ hội. 

Mọi người cùng nghĩ tới chuyện này, đổ mồ hôi lạnh. 

Lệ Tử Mặc ngạo nghễ nói: “Nói thế nào thì cũng ở địa bàn của bổn Đế quân, chẳng lẽ còn có chỗ cho bọn họ diễu võ dương oai?” Lúc này trong đầu hắn hiện lên gương mặt của người phụ nữ nào đó. 

Huống chi, hắn còn có nàng. 

Cõng nàng chiến đấu, chưa chắc hắn sẽ thua. Huống hồ, người phụ nữ kia chắc chắn không đơn giản. 

Hắn nói vậy nhưng vẫn không thể khiến mấy người Ưng bình tĩnh lại. Cho dù chịu đựng đến đại điển tuyển phi nửa tháng sau, không có hoa Mê Chi, không thể giải độc, thì Đế quân... vẫn sẽ chết. 

Điều này khiến ai nấy đều vô cùng hụt hẫng. 

Trong lòng tràn ngập tuyệt vọng. 

Mắt Tuyết đỏ bừng. 

Tuy Lệ Tử Mặc bề ngoài bình tĩnh nhưng tóm lại trong lòng vẫn cực kỳ thất vọng, cảm xúc cũng trầm xuống, phất tay nói: “Lui xuống hết đi.” 

“Đế quân...” 

“Chủ nhân...” 

“Lui ra.” Lê Tử Mặc phất tay. 

Mọi người cúi đầu, lui xuống. Tuyết Vệ đi tới cửa còn cắn môi quay đầu lại, nàng ta hy vọng có thể ở bên chủ nhân lúc này, cho dù say với hắn một trận cũng được, nhưng nàng ta hiểu chủ nhân, lúc tâm trạng hắn không tốt sẽ không thích có ai ở bên cạnh, bao gồm nàng ta. 

Mọi người lui ra, đi đến cửa điện tam trọng, Ưng đi đầu suýt chút nữa đã đụng phải Tần Phong Hi đang định đi vào. 

“Tần Phong Hi, lúc này ngươi nên chui vào góc nào đó yên phận đi, đừng đến quấy rầy chủ nhân.” Ưng thấy Tần Phong Hi đã thay trang phục thị nữ của điện nhị trọng, ban đầu không nhận ra còn giật mình một hồi, sau khi nhìn kỹ lại thấy là nàng thì tâm trạng tốt hơn. Đúng vậy, sao hắn ta lại quên còn có thuốc giảm đau hình người này nhỉ, đến lúc đó nàng chỉ cần ngồi bên cạnh chủ nhân là xong ngay! 

Nếu đã là thuốc tốt thì đương nhiên hắn ta không hy vọng nàng xảy ra chuyện. Lúc chủ nhân không vui, ai phạm thượng cũng có thể mất mạng. 

“Sao thế? Hắn bảo ta thu dọn xong thì tới gặp hắn mà.” Tần Phong Hi lại muốn gặp Lệ Tử Mặc, nàng muốn nói với hắn một chuyện, tốt nhất nên sắp xếp nàng đến điện nhất trọng. Ở bên ngoài nhiều loại người, nàng muốn hỏi thăm chuyện gì cũng tiện hơn. Không giống ở đây, ai cũng muốn chen vào điện tam trọng, có chuyện gì cũng đề phòng lẫn nhau, còn lâu mới nói thật với nàng. 

Tuyết Vệ đang không vui sẵn rồi, hơn nữa cũng không thích Tần Phong Hi được chủ nhân đưa về còn phá lệ phong thành thị nữ cận thân, không ngờ nàng thay trang phục thị nữ đơn giản lại toát lên vẻ phong tình riêng biệt, thế là trong lòng càng ghen ghét không chịu nổi, lập tức chỉ vào mặt nàng, tức giận nói: “Ngươi nghĩ mình có thân phận gì? Chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi, đừng nói chủ nhân, mấy người bọn ta ra lệnh cho ngươi quỳ xuống thì ngươi cũng phải bò như con chó! Ở đây có chỗ cho người nói chuyện à? Cút đi!” 

Tần Phong Hi nheo mắt, gương mặt âm u, Ưng chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng bỗng hơi giật mình, đang định nói gì đó thì nàng lại tươi cười xán lạn, 

nghiêng người tránh ra, cúi đầu nói: “Tuyết Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân đi thong thả, ta gọi Nhị Linh đưa về điện nhị trọng, quyết không quấy rầy Đế quân.” 

Tuyết Vệ ôm một bụng lửa giận nhất thời không tìm được nơi trút, hừ lạnh bỏ đi. 

eyJpdiI6InpuT3hLZVVUYVNSQUZhOXBRT1g4dkE9PSIsInZhbHVlIjoiWG5oMU1iRVRLMk5OWW92WGJPZ2Z5XC9VRUprVnc2aXdZZ3ZvcW95OEdFMWpKRlducDVoOWlRcnVjQTI4bXp4TmNHRGhSREdQSXUyMmZ6XC83ZVQrc1hQdGFxVDZTMmpTNnF1ejBjN2tPclRndDRNeDRqMkVzR0ZuYUFyY3BUMGtJcTJXdkJOSllcL25OcXlCXC9aK0doQUh2M1l4dFNucTV0Z0YxUG5PWkpMMmxuNzlTSVJyY0cxK3ZDQlBBWkt1ZHJIYUhuMjQ3QmVjallWa05wSkF3eG9UR00zbk9meGNQbXZNTmNKOVpxdlZpOVhTMDBucCsxOUNMV21QZVgxMDVJUEliczhFcVV5THpmRWppQ1c1N3ZNUm5pVG1tN3pYaFord25tWm5ETldCMUFNQStaeU5Ydnp0ZmxERXBPWlkrZHdwZnJRY0dKcUVRUzVJbWVGdVNBZUN1ODVPWlpaQUN6R0FmZnZWS2paXC8yRWhcL0xFeDBuZGtuSk1oRUJXWXlTb04yRFJibDZDOFlCOFdwQU1cLzZsVnNWKzlhVnRNa3FDNlUyMmE0S1F5b0dkQ3BWMXBWZW54eUdNRnhpd3FlYVhPOTZRMkgzeHNseUlNM1wvd3BFSWROR1Y1YVptYmViNE5wWDlaZ25yM3FhTCtcL1J5Z25vUCtudlRlUDlXYnJRN2FWNk9PUEcrNDRUZVI2ZDFXU282SmlcL3RWK0FTRjN4NEVnMVZrbXB5TVlNb2JcL1Zsbk1OdHdmTEtrVTZhc3VzR0FBVWciLCJtYWMiOiJlNjA3NDFhNWQ5NmY5ZmNmMWUyMDMwODFlMDhiNmFjOTlmMmZlYmY5Y2RlMWM3NmU5YTJiMzliNjlkN2ZlZGYwIn0=
eyJpdiI6IktQa0d0NXpmZDBIOG9YTnZMaXNXU0E9PSIsInZhbHVlIjoiTWxKS2NlMnAwS3JZcVpCOGNGNmx4a3JScTh5NGxBRHRqYUlEaDZ4am1PVnJEWG51bFltaTdYcE1PM0RCWW51QkRBZUVob0lwRDFodTdIOUxQazhWN0xHVjladm1qRGtZXC8zaElHNzV5RzRXQVh6NUduc0Q2M0c0OEcrZG5ZQWZiczdVNUFveWpFbmlEbG9rVFRFK2dKRWwwT2F2bXVqUCtTcFZLXC8xMEw4VmRqZjNNYXhEK2ZsZ29mYmloSUgwK21FaGN0V1htQmFuK1k0aVwvcHRKWkhiYW5oYk51V0FmQXRrN2FQVVNDSHhPY2QzNGx6RGdQQWNMdWlIUE8yTnJLKzl5YWlrUWs2UHFnWDFRTGZcL1BOYklOUTVJb09cL2JoOTZyTHVXazZFTEdIaHg0N2ZCZElyN3BQYnJ3aUpadk52bXlta0FuZDRoUTZVS0ptQ2Q5TW5jbjkwMGwraDJZcEZvajhIa1k2REFhTUpmc1AzMlBpK1BLQVJENzhWXC9CMW9HdFRPU1VWVVVxWEh3cWNnbmx1YUI2allzU21CWVpybUx5d1pndERRMndJRmtQaTg3eFZ1UFRIeWxFY3pjUDhxOWRpaTFlUkp2ZFdDZVF5dTFoY3RlNWxEYzN4N3NJMW9xRURxSFJSUDVKakxDaGFHR3g0Rmg2VEJ5bXpTaTRsOWRqK0RQdVVDOW5XZFdPM0drYzdJbkNSVnJ2Tmxwb1FQYkRvM05Wb2VnT0lkY3JmTTVlYUdNNXhiZENQK3BFbXI3dXAzMytQOEk3SnJmNllRXC9lK3FVSnp3ZzJoYjVEWmZQb0phMTVtWWJrTUtZemo2TnVNQkM2UlFYRUJoTTB1R3Jsd3NHTWZ3aThWYVkyQ2lHOTFSVlZzbE9ZOVwvNURzWGVPMnZwTmI5VmlITjlENkpRU3p5TTg5QlZqc3lrQVhud3B5Z1l1aHdsMW5qSGdKY20wekVxS2VhQzFrR3NJdWh4RzlcL3dPVHUxZHVvdTNEYXhLTjNLYjNySmd0ZHFBMEk2T3Y3NTlMdk5vS1JZSjd0TXoxclpiNVJzbEI1UzJVbWFRNktDVlwvS1V4eGRjNTJyQUhoMDZxTVFMcU9YeUxKY2tmR1MzWEVYbU9LU1E0NzA2QlprT25XY05nTTNiRENhVk9FMEZKbWI2NXhZRkJIaU5RbGVmMSt5TEtTcXVCODJDNEJcL1ZxcmcyeTgwdFd4UkpcL1d4MlVHK3RuYmRNN2ViRjUrRXRNMVZMU2pOSlorV3c4VVlWUUdoeUt4amp4a1d6VW02MWRDWVpJamtMdUVUS201OXNjdz09IiwibWFjIjoiYWZhM2NhOWFlN2M3ZmM3Zjg1NmVlNmQyNTlkYWRkZmExZjMzNWE5OWZkNzJiMTE3NGNiNTU3N2JhYTE3N2VlMSJ9

“Dù sao thì... trước kia có vị tiểu thư thân phận bất phàm đến muốn gặp Đế quân, đúng lúc tâm trạng Đế quân đang không tốt đã tung chưởng đánh nàng ta bay từ điện tam trọng đến điện nhất trọng.” Nhị Linh nghiêm túc nói.

Ads
';
Advertisement